Thơ » Nga » Olga Berggoltz
Мне скажут — Армия… Я вспомню день —
зимой,
январский день сорок второго года.
Моя подруга шла с детьми домой —
они несли с реки в бутылках воду.
Их путь был страшен,
хоть и недалек.
И подошел к ним человек в шинели,
взглянул —
и вынул хлебный свой паек,
трехсотграммовый, весь обледенелый,
и разломил, и детям дал чужим,
и постоял, пока они поели.
И мать рукою серою, как дым,
дотронулась до рукава шинели.
Дотронулась, не посветлев в лице…
Не видал мир движенья благородней!
Мы знали все о жизни наших армий,
стоявших с нами в городе, в кольце.
…Они расстались. Мать пошла направо,
боец вперед — по снегу и по льду.
Он шел на фронт, за Нарвскую заставу,
от голода качаясь на ходу.
Он шел на фронт, мучительно палим
стыдом отца, мужчины и солдата:
огромный город умирал за ним
в седых лучах январского заката.
Он шел на фронт, одолевая бред,
все время помня — нет, не помня — зная,
что женщина глядит ему вослед,
благодаря его, не укоряя.
Он снег глотал, он чувствовал с досадой,
что слишком тяжелеет автомат,
добрел до фронта и попал в засаду
на истребленье вражеских солдат…
…Теперь ты понимаешь — почему
нет Армии на всей земле любимей,
нет преданней ее народу своему,
великодушней и непобедимей!
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi hongha83 ngày 29/06/2018 18:45
Khi người ta nói hai từ: Quân đội
Tôi nhớ đến ngày đông năm bốn hai
Bạn gái tôi mang bình cùng con đi lấy nước
Quãng đường khiếp kinh, tuy nó không dài
Một người lính lê bước về bên họ
Lấy ba trăm gam mẩu bánh khẩu phần
Lạnh như băng, chia đều cho lũ trẻ
Và lặng nhìn bọn chúng ngấu nghiến ăn
Người mẹ đưa bàn tay xám đen như khói
Sờ tay vào ống tay chiếc áo lính thô dày
Và như vậy, dù chẳng nhìn thấy mặt
Xúc động gì hơn, cao thượng đến thế này!
Chúng tôi biết quân đội ta rất rõ
Giữa vòng vây sát cánh với nhân dân
... Họ từ biệt nhau, mấy mẹ con rẽ phải
Người lính bước dầm trên tuyết, trên băng
Ra đến đồn biên phòng Havrxkaia
Anh bước ngả nghiêng, lả đi vì đói
Với sự đớn đau của người lính, người đàn ông, người bố
Thành phố khổng lồ đang chết lả sau lưng
Trong tia nắng chiều của hoàng hôn xám ngoét
Ra chiến trường, vượt qua cơn mê sảng
Anh không phải nhớ đâu, mà anh biết rõ rằng
Người đàn bà cảm ơn anh, không hề trách cứ
Và âm thầm dõi bước phía sau lưng
Nhai nắm tuyết, thấu lạnh vào gan ruột
Khẩu tiểu liên trở nên quá nặng nề
Bị mai phục khi vừa ra mặt trận
Người lính hy sinh mãi mãi không về
Và bây giờ thì chắc rằng bạn hiểu
Vì tại sao trên thế giới này
Có quân đội nào được nhân dân yêu quý
Và trung thành như quân đội ta đây