Я тайно и горько ревную

Я тайно и горько ревную,
угрюмую думу тая:
тебе бы, наверно, иную -
светлей и отрадней, чем я...

За мною такие утраты
и столько любимых могил!
Пред ними я так виновата,
что если б ты знал - не простил.

Я стала так редко смеяться,
так злобно порою шутить,
что люди со мною боятся
о счастье своем говорить.
Недаром во время беседы,
смолкая, глаза отвожу,
как будто по тайному следу
далеко одна ухожу.

Туда, где ни мрака, ни света -
сырая рассветная дрожь...
И ты окликаешь: "Ну, где ты?"
О, знал бы, откуда зовешь!
Еще ты не знаешь, что будут
такие минуты, когда
тебе не откликнусь оттуда,
назад не вернусь никогда.

Я тайно и горько ревную,
но ты погоди - не покинь.
Тебе бы меня, но иную,
не знавшую этих пустынь:
до этого смертного лета,
когда повстречалися мы,
до горестной славы, до этой
полсердца отнявшей зимы.

Подумать - и точно осколок,
горя, шевельнется в груди...
Я стану простой и веселой -
тверди ж мне, что любишь, тверди!


1947

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (7 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của Thuỵ Anh

Em giấu giếm nỗi niềm khổ sở
Của hờn ghen xuống tận đáy tâm hồn
Tưởng tới anh cùng một cô gái nhỏ
Không phải mình - tươi sáng, đáng yêu hơn!

Bước chân em đa mang những con đường
Ngoảnh lại - mình đã chôn bao mối tình thơ trẻ
Em có lỗi với người vì đã yêu anh như thế
Anh mà biết điều này chắc hẳn sẽ ghét em

Giờ thốt nhiên em như chẳng là em
Ít nói, ít cười, đùa những lời cay độc
Mọi người thương hại em, và bỗng chốc
Họ không còn chia sẻ những niềm vui
Giữa cuộc chơi em chợt nghẹn lời
Đưa mắt nhìn về miền mông lung bí ẩn
Trong giây lát em đã xa vạn dặm
Cô độc vô cùng với nỗi lòng riêng
Nơi nhạt nhòa ánh sáng không tên
Khẽ run rẩy trong khí trời ẩm ướt
Nếu khi ấy anh gọi em thảng thốt
“Em ở đâu?” … Em cũng chẳng quay về

Giá biết rằng em có thể vắng xa
Tới tận miền lạ kỳ như thế
Anh sẽ nghĩ gì, anh yêu, em có lẽ
Không bao giờ về lại với tình anh?

Em một mình thầm cay đắng ghen tuông
Anh đừng vội quay mặt đi, dợm bước
Giá như bên anh vẫn là em thôi, nhưng giá như em khác đi! Em ao ước:
Chưa từng đi qua mùa hạ cháy chết người
Hoang mạc cồn cào khát bỏng đôi môi
Đến niềm vinh quang của tột cùng đau khổ
Qua mùa đông với trái tim đã cóng lạnh đi một nửa
Mà gặp nhau bây giờ…

Mới chỉ nghĩ vậy thôi đã muôn mảnh tim rời
Rạn vỡ cựa mình đau đớn trong lồng ngực
Anh yêu ơi, giữa bao điều vô thức
Hãy nhắc thật nhiều rằng anh rất yêu em
Em lại trở về giản dị đáng yêu thêm
Em sẽ không còn ghen tuông cay đắng nữa…


(Dịch tặng chồng yêu quý của tôi)
14/1/2007
"Xin anh đừng hỏi vì sao
Tên anh em để lẫn vào trong thơ..."
Chưa có đánh giá nào
Trả lời
Ảnh đại diện

Em âm thầm cay dắng ghen tuông

Mọt bản dịch hay lắm!Chị của em giỏi quá.Có dịp chị dạy em tiếng Nga nhé!hi hi

Dẫu em có nghi ngờ ! Ngôi sao là ánh lửa ! Mặt trời di chuyển chỗ ! Chân lý là dối lừa ! Nhưng em chớ nghi ngờ ! Tình yêu Anh em nhé
Chưa có đánh giá nào
Trả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Vũ Thị Minh Nguyệt

Em âm thầm và cay đắng ghen tuông
trong thẳm sâu tận đáy tâm hồn:
tưởng tượng ra anh cùng người khác-
mặt rạng ngời tươi tắn, hơn em...

Em thấy mình mất mát nhiều hơn
đã chôn chặt bao mối tình xưa cũ!
Trước mặt họ em là người có lỗi
anh biết điều này - không tha thứ anh ơi.

Em trở nên rất ít mỉm cười,
đôi khi đùa cũng thường cay độc,
Mọi người không dám nói về hạnh phúc
khi có em họ bỗng khép mình thôi.

Không phải ngẫu nhiên giữa cuộc chơi
bỗng im bặt, mắt mơ hồ xa vắng,
như thể trượt theo vết đau bí ẩn
một mình phiêu lãng cuối trời xa.

Về nơi ấy tối sáng, nhạt nhòa -
run rẩy trong bình minh ẩm ướt...
Nếu khi ấy anh gọi em thảng thốt:
“Nào, em đâu?” … Giá anh gọi em!

Anh chẳng biết rằng cái gì đến đâu
vào những giây phút đó
sẽ không trả lời anh, có lẽ
không bao giờ trở lại cứ mông lung.

Em âm thầm và cay đắng ghen tuông,
anh hãy đợi - đừng bỏ đi vội vã
Giá bên anh vẫn là em, nhưng sẽ khác,
giá mà em chưa từng qua hoang mạc:
những mùa hè nóng chết người,
khi chúng ta gặp nhau,
đến niềm vinh quang khổ cực
nửa trái tim tê cóng mùa đông.


Chỉ nghĩ vậy thôi - vỡ vụn trong lòng,
nỗi đau khổ, không yên trong lồng ngực...
Em sẽ lại vui tươi và hạnh phúc-
hãy nhắc lại rằng anh yêu em, yêu em!


Góp với Thuỵ Anh một bản dịch cho vui nhé!
Nếu một mai kiệt sức quỵ bên đường
Em sẽ mang theo gương mặt anh rạng rỡ
Mùa Thu reo chấm nắng vàng sớt lửa
Pha bột màu thương nhớ vẽ trời yêu!
Chưa có đánh giá nào
Trả lời
Ảnh đại diện

Gửi Hoa Xuyên Tuyết

Bài thơ này OB viết vào thời gian nào vậy ? HXT cung cấp thêm một vài chi tiết được không ?
Cảm ơn đã tặng cho những người yêu OB một món quà mới thật thú vị. Mong nhà thơ vẫn tiếp tục hứng thú với việc dịch thơ nhé !

Chưa có đánh giá nào
Trả lời
Ảnh đại diện

Trả lời chị hoadongnoi về thời điểm sáng tác bài thơ

Trong bài viết về những mối tình của Olga Berggoltz, có lần em đã nhắc đến bài thơ này. Bài này viết năm 1947 và đã sửa lại vào 1949. Đương nhiên, không phải trong các bài thơ lúc nào nhân vật trữ tình cũng chính là nhà thơ. Nhưng trong bài thơ này, Olga viết về những bất an và buồn khổ khó nói được bằng lời của mình trong tình yêu với người chồng thứ ba. Nói thực ra là bài thơ này em dịch có một số chỗ chưa được thật sát về câu chữ, nhưng em cũng dịch nó trong tâm trạng bất an của mình hí hí. Chính vì thế nên có một sự đồng cảm, và mặc dù muốn, em vẫn không thể nào sửa nổi bản dịch. Hic.
Nhân đây em cũng cảm ơn chị Trăng Quê đã góp bản dịch cùng Thi Viện.
Em lẩy đoạn trích trong bài viết nhé:

" Từ tháng Năm đến tháng 10-1949, Olga đi thực tế ở làng Rakhino tỉnh Novgorod. Tại đây, bà đã viết những dòng lo âu vào nhật ký của mình, linh cảm về sự không bền vững của mối tình này:
“… Những cô gái trẻ dễ thương – những cô giáo có khi còn ít tuổi hơn Irka (tên gọi âu yếm của con gái đầu lòng đã mất) – giờ là những đứa con của mình.
Nhìn họ, điều đầu tiên cảm thấy là sự ghen tị với sức trẻ tươi mới của họ, với sự quyến rũ của họ - chắc là tuổi già đã chớm đến rồi, và mình cảm thấy rất rõ là Iura – người hãy còn trẻ và rất đẹp trai, rồi cũng sẽ muốn có những cô nàng như thế…, mà biết đâu anh đang có rồi chăng…[…] Mình ở đây đã 7 ngày rồi mà Iurka chẳng gửi lấy một tấm bưu thiếp, chẳng có lấy một bức điện. Ôi, rồi mình sẽ được nhận từ anh ấy điều tệ hại cuối cùng, nỗi buồn đau kinh khủng nhất – anh ấy sẽ bỏ mình, sẽ đi theo cô khác…
Giá mà được tự do! Muốn quá tự do, thoát được những ghen tuông, thoát được cả tình yêu, thoát khỏi những ý nghĩ về anh ấy!”
Không phải ngẫu nhiên mà Olga đã viết trong thi phẩm “Em thầm cay đắng ghen tuông” (1947), tả lại tâm trạng khổ sở lụy tình của một người đàn bà:
Em giấu giếm nỗi niềm khổ sở
Của hờn ghen xuống tận đáy tâm hồn
Tưởng tới anh cùng một cô gái nhỏ
Không phải mình - tươi sáng, đáng yêu hơn!
và hoang mang:
… Giờ thốt nhiên em như chẳng là em
Ít nói, ít cười, đùa những lời cay độc
Mọi người thương hại em, và bỗng chốc
Họ không còn chia sẻ những niềm vui
Giữa cuộc chơi em chợt nghẹn lời
Đưa mắt nhìn về miền mông lung bí ẩn
Trong giây lát em đã xa vạn dặm
Cô độc vô cùng với nỗi lòng riêng
Nơi nhạt nhòa ánh sáng không tên
Khẽ run rẩy trong khí trời ẩm ướt
Nếu khi ấy anh gọi em thảng thốt
“Em ở đâu?” … Em cũng chẳng quay về
để rồi cất lời khẩn khoản người thương:
Anh yêu ơi giữa bao điều vô thức
Hãy nhắc thật nhiều rằng anh rất yêu em
Em lại trở về giản dị đáng yêu thêm
Em sẽ không còn ghen tuông cay đắng nữa

Những câu thơ này không phải được thốt ra vào một giây phút bất chợt, chúng phản ánh sự dằng xé day dứt trong tâm hồn của bà từ rất lâu.
Đó là bản đầu tiên của bài thơ “Em thầm cay đắng ghen tuông” in trên tạp chí “Thế giới mới” (Novyi Mir). Sau này, khi in cuốn “Nút thắt” (Uzel) (7), Olga đã sửa lại một cách cay đắng như thế này: "Em sẽ thôi không còn bất hạnh, nghiệt ngã và đau buồn…"

Bà sống những ngày sau với Makogonenko bằng một tình yêu thái quá và bất an. Và cái kết cục bà luôn lo sợ đã đến. Năm 1959, tình yêu cuối cùng trong đời nữ sĩ đã ra đi. Makogonenko bỏ người vợ thi sĩ để đến với một cô gái trẻ “tươi sáng, đáng yêu hơn”. Dù đã linh cảm trước được mất mát bằng trái tim nhạy cảm với khổ đau của mình, thì Olga vẫn rơi vào trạng thái trầm uất. Không chịu nổi, bà từng kêu lên trong những trang nhật ký của mình: “Đừng giày vò tôi nữa, hỡi người/ Người không bị lãng quên, người không xứng với dòng thơ tôi viết/ Người không khiến ai phải than tiếc,/ không bị giặc giết/ Không rơi vào vòng tay của bất hạnh khốn cùng…” .."
(Trích bài viết "Olga Berggoltz, cây ngải đắng của nền Thi ca Xô Viêt, phần 2". Thuỵ Anh)


Em phải nói thêm là chị hoadongnoi ráng đợi nhé, em đã viết xong một phần nữa về Olga, nhưng chỉ là chưa công bố được thôi.
"Xin anh đừng hỏi vì sao
Tên anh em để lẫn vào trong thơ..."
Chưa có đánh giá nào
Trả lời
Ảnh đại diện

Gửi Hoa Xuyên Tuyết

Cảm ơn HXT đã hồi âm kịp thời và chu đáo cho yêu cầu của mình. Mong sớm công bố thêm những tư liệu mới về OB cho các "fan" của bà cùng chia sẻ với nhé.
Chúc vui.

Chưa có đánh giá nào
Trả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Nguyễn Quỳnh Hương

Em ghen lặng thầm và cay đắng,
Ý nghĩ sầu bi chôn trong tim:
Anh chắc cần người con gái khác,
Sướng vui và trong sáng hơn em.

Em với sau lưng bao mất mát
Và mồ chôn những cuộc tình qua!
Lỗi lầm trước họ em từng mắc,
Nếu anh biết được, chẳng thể tha.

Em trở nên ít cười biết mấy,
Và cợt đùa đôi lúc quá đắng cay,
Để người đời trước em cũng sợ
Nói về hạnh phúc với men say.

Chẳng hề tình cờ khi trò chuyện,
Nhìn đi chỗ khác, em lặng thinh
Như theo dấu vết nào bí mật
Em đi xa, xa mãi một mình.

Nơi ấy tối tăm, không ánh sáng –
Ẩm ướt bình minh nhập nhoạng lay…
Anh gọi tìm: “Em đâu rồi nhỉ?”
Tự chốn nào, anh ơi có hay!

Anh còn chưa biết sẽ có ngày
Em lặng im trước tiếng gọi đắm say,
Không trả lời anh, và em sẽ
Bên anh không trở lại nữa đây.

Em ghen lặng thầm và cay đắng,
Nhưng anh đừng vội bỏ rơi em.
Chắn chắn em cần cho anh hơn đấy
Em từ thời chưa biết đến cô đơn.

Trước cái mùa hè định mệnh nào
Khi chúng ta gặp gỡ, thành đôi,
Trước cả niềm vinh quang cay đắng,
Và mùa đông cướp nửa trái tim rồi.

Nghĩ mà xem, nỗi đau như mảnh đạn,
Găm vào lồng ngực chẳng chịu im…
Em hứa sẽ giản đơn và vui vẻ -
Chỉ cần anh nói vẫn yêu em!

"Xin anh đừng hỏi vì sao
Tên anh em để lẫn vào trong thơ..."
Chưa có đánh giá nào
Trả lời