Thơ » Nga » Nikolai Rubtsov
Đăng bởi hảo liễu vào 29/04/2015 23:02
Погода какая!..
С ума сойдёшь:
снег, ветер и дождь-зараза!
Как буйные слезы,
струится дождь
по скулам железного Газа…
Как резко звенел
в телефонном мирке
твой голос, опасный подвохом!
Вот, трубка вздохнула в моей руке
осмысленно-тяжким вздохом,
и вдруг онемела с раскрытым ртом…
Конечно, не провод лопнул!
Я
дверь автомата
открыл пинком
и снова
пинком
захлопнул!..
И вот я сижу
и зубрю дарвинизм.
И вот, в результате зубрёжки —
внимательно
ем
молодой организм
какой-то копчёной рыбешки…
Что делать? —
ведь ножик в себя не вонжу,
и жизнь продолжается, значит!..
На памятник Газа
в окно гляжу:
Железный!
А всё-таки… плачет.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hảo liễu ngày 29/04/2015 23:02
Đến phát điên vào một buổi xấu trời
Tuyết-mưa liên miên, gió không ngừng gào thét!
Mưa thành dòng như nước mắt tuôn trào
Trên gò má đấng linh thiêng sắt đá…
Và giọng em gắt gỏng qua điện thoại
Thêm một lý do anh như muốn phát điên
Đấy, ống nghe đang run trong tay anh,
Rồi im lặng, đừng đổ tại đường dây bận!
Anh dùng chân mở cửa cabin điện thoại,
Rồi vẫn dùng chân, anh đá nó khép vào.
Anh ngồi đây, gạo bài học về tiến hoá
Ôi cụ Darwin, và đây là kết quả:
Anh nhồm nhoàm nhai cá hong khói đã khô.
Biết làm sao, làm gì được bây giờ
Tự tử bằng dao anh không làm nổi
Nên phải sống tiếp thôi, dù có ngậm ngùi…
Qua cửa sổ anh nhìn ra ngoài trời
Bức tượng thần Gaz hứng mưa rơi
Dù bằng sắt nhưng tượng thần vẫn khóc