Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nguyễn Việt Chiến
Đăng bởi Admin vào Hôm kia 11:18
1
Hồ Tây
văng vẳng sóng
ngày không nắng
phố không sâm cầm
chỉ gặp bụi và khói xăng
cây vẫn mải miết xanh
phố vẫn mải miết bụi
còn chúng ta
mải miết sống
cho tới sáng mai này
ta gặp
một người mù
ngồi bán sáo
bên lề chùa Trấn Quốc
đã mấy chục năm qua
ông vẫn gọi mãi
bầy chim sâm cầm
bằng tiếng sáo hoang sơ
tiếng sáo trúc
khiến ta
thấy Tây Hồ chập chờn
vỗ cánh bay
về phía ngàn xưa
thương nhớ
sâm cầm
điệu sáo của một người mù
khiến mắt chúng ta trong lại
trong như một tiếng chuông
2
Ta. Chưa gặp lại. Sâm cầm
Hồ Tây. Đã vắng. Thưa dần bóng chim
Tiếng ngàn xưa. Đã lặng im
Nhịp chày Yên Thái. Ngủ quên. Tháng ngày
May. Còn Trấn Quốc. Chùa đây
Tiếng chuông. Trên sóng. Vọng đầy khói sương
Còn đâu. Người đẹp Thọ Xương
Giữa mùa sen. Nở. Để thương Tây Hồ
Ta. Không bán được hư vô
Để mua lấy. Cái mơ hồ tình em
Muốn xem. Mở sóng. Ra xem
Phủ Tây Hồ nở. Ở trên sóng lành
Tây Hồ. Nay sóng. Ngóng xanh
Tầng tầng. Cao ốc dập dềnh. Tháng năm
Còn đâu thấy. Tiếng sâm cầm
Nhớ. Về hồ cũ. Hót thầm. Trong sương
Còn đâu. Nước mắt văn chương
Để thơ người cũ. Xót. Thương sâm cầm
Hồ Tây. Mây. Nước. Âm thầm
Người thơ. Đã hoá sâm cầm. Rồi chăng