Thơ » Việt Nam » Cận đại » Nguyễn Thượng Hiền
Đăng bởi tôn tiền tử vào 30/08/2014 21:58
Nhiệt huyết mãn hung ức,
Bi ca thế nan thu.
Hành đăng hải ngoại sơn,
Dẫn Lĩnh vọng Viêm châu.
Dao tri trần ai tế,
Bất phạp anh tuấn lưu.
Phấn lực khuông Hán tộ,
Thi tâm báo Hán cừu.
Phong lôi minh tráng trí,
Thần quỉ vận âm mưu.
Tư nhân phách lực đại,
Năng tẩy sơn hà tu.
Thiều dao bất đắc kiến,
Sử ngã tâm phiền ưu.
An đắc tháp lưỡng dực,
Lăng phong tầm cựu du.
Luân tâm cộng nhất thất,
Lập sự kỳ thiên thu.
Ngã bang linh tú vực,
Nhân vật đa thù vưu.
Lam sơn dữ Đằng thuỷ,
Tiền liệt do bính vưu.
Ta tai ngã đồng bào,
Xử thế đương tự do.
An năng khốn ky ách,
Cục xúc đồng mã ngưu.
Nam nhi thất xích thân,
Vị quốc hoài tráng du.
Tử vi Đặng tướng quân,
Sinh vi Tế Văn Hầu.
Lê chưng xuất thuỷ hoả,
Ngô nguyện phương thiểu thù.
Minh công tại hà xứ,
Viên Tản thiên phong đầu.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 31/08/2014 21:58
Trái tim hồng sục sôi máu đỏ,
Buồn hát vang lệ đổ tơi bời.
Trèo lên đỉnh núi trông vời,
Nước non cách trở dặm khơi mịt mùng.
Quê hương ấy ta từng thấu tỏ,
Trai anh hùng nào có thiếu chi.
Ngày đêm ra sức giúp vì,
Diệt thù dựng nước cứu nguy đồng bào.
Chí dọc ngang sấm gào gió thét,
Mưu quỷ thần quét sạch sài lang.
Nung gan luyện chí sẵn sang,
Sao cho non nước rỡ ràng mới cam.
Chốn xa xôi mắt làm sao ngó,
Mảnh hồn ta vò võ năm canh.
Ước gì mọc cánh bay nhanh,
Vượt ngàn sóng gió để mình có nhau.
Dưới mái tranh chung đầu tính kế,
Nghiệp lớn xây hậu thế lẫy lừng.
Nước ta là đất anh hùng,
Hàng hàng lớp lớp cây rừng chen chân.
Bạch Đằng giang Lam Sơn chói lọi,
Vinh quang xưa còn rọi ngàn sau.
Than ơi dân Việt khổ đau,
Kiếp người thân ngựa phận trâu sao đành.
Lẽ nào chịu khom mình tuân phục,
Chịu nhọc nhằn tủi nhục sao đang.
Thân trai bảy thước ngang tàng,
Hãy vì tổ quốc hiên ngang quên mình.
Hịch Nguyễn Trãi uy linh tạc dạ,
Thơ Đặng Dung chí cả làm lòng.
Giúp dân thoát cảnh cùm gông,
Để ta trả sạch núi sông nợ nần.
Công lao ấy chẳng cần ghi nhớ,
Vẫn ngàn năm rực rỡ Ba Vì.