Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nguyễn Phong Việt » Sống một cuộc đời bình thường (2015)
Đăng bởi hảo liễu vào 05/04/2016 22:26
Níu giữ một giây phút này
hay níu giữ một bàn tay?…
Mà mình từng có trong những tháng ngày loay hoay…
khi không biết đi về hướng nào của cuộc đời là đúng
mình cần hồn nhiên nhưng mỗi ước mơ đều mịt mù hi vọng
những lời yêu thương vô tình làm gai nhọn
mình càng nói càng đau…
Sẽ dễ dàng hơn nếu sớm mai là nắng hay mưa rào
mình có thể mặc áo sơ mi và mang dù ra phố
chấp nhận bình yên cũng mong manh như một cơn gió
thổi từ phía mình tin rằng không thể
rồi lẳng lặng vỡ oà…
Rồi lẳng lặng như mình chưa từng có với nhau bao giờ
mùa trở lạnh bao nhiêu cũng không cần phải thắc thỏm
lấy áo mình ra choàng lên một bóng nến
thôi phải sợ trái tim cứ mong chờ một ngày nào đó đến
ngày mình quên mất một nhịp rung…
Nhưng không thể biết sớm mai có còn đến sau đêm tối đã đi cùng
mình sẽ sống thế nào với ngập tràn khoảng trống
cánh cửa ngôi nhà dù có mở ra cũng có khác gì đang đóng
khi bên trong chỉ còn lại dấu vết của hơi ấm
thứ hơi ấm nhỏ nhoi…
Níu giữ một bàn tay
hay níu giữ một chân trời?