Thơ » Việt Nam » Cận đại » Nguyễn Khuyến » Thơ chữ Hán
Đăng bởi Vanachi vào 07/02/2019 00:30, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi tôn tiền tử vào 11/05/2020 10:14
天上驅雲出火輪,
東窗隱几獨傷神。
能如頑石何知苦,
衹是良心尚未泯。
愚蛇承涎終失恃,
驕蚊巢睫併欺人。
清風何處晚然至,
翰羽飄飄欲出塵。
Thiên thượng khu vân xuất hoả luân,
Đông song ẩn kỷ độc thương thần.
Năng như ngoan thạch hà tri khổ,
Kỳ thị lương tâm thượng vị dân.
Ngu sá (xà) thừa diên chung thất thị,
Kiêu văn sào tiệp tính khi nhân.
Thanh phong hà xứ vãn nhiên chí,
Hàn vũ phiêu phiêu dục xuất trần.
Trên trời xua sạch mây cho vầng lửa ló ra
Tựa ghế bên cửa sổ hướng đông riêng cảm thấy trong mình khó chịu
Nếu trơ được như đá thì biết gì là khổ
Nhưng vì còn chút lương tâm chưa đến nỗi mất
Cho sứa là ngu bám lấy nó mà ăn dãi rốt cuộc rồi cũng mất nhờ
Coi thường con muỗi làm tổ trên mi mắt nó mà sống chỉ là chuyện lừa người thôi
Bỗng nhiên làn gió chiều từ đâu đưa đến
Làm cho mình như mọc lông cánh muốn bay ra khỏi cõi trần
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 06/02/2019 00:30
Không một gợn mây vầng lửa lên
Cửa đông ngồi tựa thấy không yên
Giá trơ như đá thì đâu khổ
Còn chút lương tâm hoá chịu phiền
Coi sứa là ngu trò dại dột
Sống trên mắt muỗi chuyện huyên thuyên
Bỗng nhiên làn gió chiều đâu đến
Thêm cánh cho mình vút cõi tiên
Gửi bởi Trương Việt Linh ngày 09/10/2021 08:22
Mây quạnh tầng không ló mặt trời,
Cửa đông bên ghế dạ bồi hồi.
Nếu như gỗ đá lòng đâu khổ,
Còn chút lương tâm phải luỵ đời.
Dãi sứa bám vào rồi cũng mất,
Làn mi làm tổ uổng công thôi.
Gió chiều đâu đó hiu hiu lại,
Chắp cánh tầng không vút thẳng chơi.