Thơ » Việt Nam » Cận đại » Nguyễn Khuyến » Thơ chữ Hán
Đăng bởi Vanachi vào 07/02/2019 02:27, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi tôn tiền tử vào 04/05/2020 21:57
余病君今亦退居,
思君渺渺亦愁余。
果能避世世安避,
縱不疏人人自疏。
老矣不知當世務,
固哉猶讀古人書。
衹惟得近洋洋水,
有酒相尋自有魚。
Dư bệnh quân kim diệc thoái cư,
Tư quân diểu diểu diệc sầu dư.
Quả năng tỵ thế thế an tỵ,
Túng bất sơ nhân nhân tự sơ.
Lão hĩ bất tri đương thế vụ,
Cố tai do độc cổ nhân thư.
Chỉ duy đắc cận dương dương thuỷ,
Hữu tửu tương tầm tự hữu ngư.
Tôi ốm, nay bác cũng lui về ở nhà
Ngong ngóng nhớ bác lòng tôi cũng thấy buồn
Đành rằng có thể tránh đời được, nhưng tránh vào đâu?
Dù mình có muốn không xa người thì người cũng tự xa mình
Già rồi không biết đến việc đời này nữa
Gàn thay còn đọc mãi sách người xưa
Chỉ may được gần dòng nước mông mênh
Có rượu mang đến tìm nhau thì sẵn có cá ngay
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 07/02/2019 02:27
Tôi ốm mà nay bác thoái về
Nhớ người tôi cũng thấy buồn ghê
Tránh đời thì tránh đi đâu được
Mình muốn không xa họ cũng lìa
Già cả hãy quên việc thế sự
Gàn thay còn đọc sách người xưa
Chỉ may ở cạnh dòng sông rộng
Có rượu ra câu cá cũng vừa
Gửi bởi Trương Việt Linh ngày 10/10/2021 14:04
Tôi đau, nay bác cũng về nhà,
Nhớ bác lòng tôi thật xót xa.
Tớ chẳng tránh đời, đời tránh tớ,
Ta nào xa họ, họ xa ta.
Già rồi thế sự màn chi nữa,
Gàn nhỉ! sách xưa đọc mãi a.
May thật, nhà bên hồ nước rộng,
Sang chơi rượu cá có ngay mà.