Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nguyễn Đức Mậu
I
Này con hổ già trong cũi sắt nhớ rừng không
Cái màu da, tấm lưng vằn bén lửa
Sống ở đây từ thủa lọt lòng
Mày đâu biết núi cao, thác đổ
Mày đâu biết rừng âm u gió hú
Quá khứ nơi đây, quá khứ nơi nào
Quá khứ lâu đời tổ tiên nguồn cội
Không phải của con hổ xa rừng
trong cũi sắt...
Con hổ lim dim mắt
Nhớ gì, nhớ gì như chẳng gọi thành tên
Chẳng nhẽ nhớ cái cũi sắt rỉ han
Nhớ sợi giây thòng lọng trói mình
Nhớ tảng thịt đầu tiên ròng máu đỏ?
Dường như Thảo Cầm Viên hôm trước
Có chú hổ con vừa mới ra đời...?
II
Mùa thu quanh đây tiếng lá rơi thật khẽ
Có trái xoài vàng trên mẹt hàng rong
Hồ nước rộng, bầy chuồn chuồn bay thấp
Mùa thu quanh đây nhưng con nai bị nhốt
Mắt nai không ngơ ngác
Mắt nai rưng rưng vài giọt thu buồn
Những cục phân dưới chân nai vương vãi
Đâu phải chiếc lá khô vàng rừng vắng chiều buông
Không dấu chân đạp cành khô xào xạc
Không hoang sơ tiếng nai gọi bạn tình
Ai biết mùa thu màu gì qua lưới sắt
III
Không núi cao, không vực sâu xoáy thác
Con hổ duỗi mình trong cũi sắt nằm chơi
Thôi bản năng săn mồi
Thôi móng vuốt
Thảo Cầm Viên nhiều loài thú mới chuyển về
Có con đang dưỡng thương
Có con phá chuồng
Có con vừa bị chết…
Thành phố vẳng tiếng còi xe, tiếng ì ầm sắt thép
Cây đan cành mơ một khoảng rừng xanh
Kìa con nai mắt ướt nhìn du khách
Rồi cúi xuống liếm vệt máu khô đọng nắng ở chân mình