Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nguyễn Đức Mậu » Trường ca Sư đoàn (1980) » Chương ba: Quảng Trị năm 1972
Đăng bởi Lavie vào 29/05/2008 12:37, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi tôn tiền tử vào 05/11/2022 20:09
Trời thấp xuống vỡ ra từng mảng nước
Vẫn mùa mưa miền gió cát kéo dài
Trông phía làng bồng bềnh nước trắng
Trông phía rừng mưa khuất màu cây
Nhìn mặt nước sông đầy suối lũ
Nhìn lên trời xám ngắt màu mây
Tiểu đoàn pháo nặng nề vượt dốc
Cỏ tranh, phên nứa lót đường
Bánh xe quay trọn vòng chiến dịch
Đất phóng lên đường đạn cầu vồng
Bộ binh, dàn quân dọc dải đồi, đồng nước
Giao thông hào vùng nọ nối vùng kia
Công sự hầm kèo nổi chìm mặt đất
Đất rỗng ra như ổ mối khổng lồ
Địa dư ấy ầm ầm bom giội
Khoảng trời ấy đầm đìa máu xối
Tích Tường, Như Lệ, Động Tiên
Đồi Pháo, đồi Tăng, đồi Tròn, đồi Khói
Đã làm nên tuyến phòng ngự Sư đoàn
Những nhánh đường chăng dọc, chăng ngang
Đường công binh
Dấu cuốc, choòng mở vội
Đường vận tải kín dấu chân lầy lội
Dấu chân bấm sâu
Vai bạn nặng hàng
Đường trinh sát hiện ra khi mắt nhìn chân bước
Dấu chân lẫn vào bụi gai, cỏ cây
Con đường qua chốt giặc ken dày
Có một cuộc chuyển quân lặng lẽ
Lơ lửng lưng trời
Đèn dù tắt, loé
Đêm đì đùng pháo giặc nổ cầm canh
Súng, xẻng, bi đông không phát ra tiếng động
Họ bước đi cây cỏ giấu hình
Tôi chưa kể hết về chiến công
Những trận đánh thiếu người, thiếu đạn
Xác giặc đã chất đầy cao điểm
Hai ngày qua
Họ lấy một chọi mười...
Họ trở về khẩu súng không còn đạn
Tiếng nổ dành cho trận đánh ngày qua
Khẩu súng nằm câm lặng trên tay
Như ước muốn trả thù cần đạn bắn
Quần áo rách, bàn chân tê dại
Họ bước đi, chốt giặc ken dày
Trận đánh ngày mai tôi còn gặp họ
Trên dải đồi cao phía ruộng lầy?
Cây tự nhiên mờ nhạt hình cây
Vòm lá xanh đổi màu lá trắng
Giặc ném hoả mù, bóm khói
Mặt đất nhập nhoà khi xám, khi đen
Ngọn đồi thiếp trong sắc màu dối trá
Mặt kẻ thù tưởng như không có
Chúng lẫn vào cây, vào đất đánh lửa
Đôi mắt người trinh sát cháy trong mưa
Chiếc lô-cốt hiện hình lô-cốt
Đôi mắt người trinh sát
Lăn trên rào gai, họng súng thù
Vệt sáng mở đường cho pháo binh trút đạn
Sắt thép và bóng đen đi qua màu mắt
Trước ngọn lửa sáng trong, trung thực
Kẻ thù gian manh không thể trá hình
Cơn lốc xoay tròn quanh điểm lửa
Xơ xác cỏ tranh muốn bứt khỏi triền đồi
Chiếc lá bứt khỏi cây
Cơn lốc từ chiếc máy bay cánh quạt
Thuốc độc rơi mờ mặt đất
Người lính đeo mặt nạ, khí tài
Súng cầm tay
Khăn mặt ướt vắt vai
Ngực căng hơi thở gấp
Ngày ở đây như thế quen rồi
Một vuông đất chân co, chân duỗi
Thiếu cơm ăn, thiếu cả khí trời
Thuốc độc phả vào hơi thở, thịt da
Đất khắc khoải
Con người cần phải sống
Bàn tay lính còn nợ nần khẩu súng
Súng không rời bàn tay
Cuộc đời ta còn mắc nợ đất này
Hỡi cơn gió điên cuồng cứ thổi...
Ngọn đồi Khói ngày đêm âm ỉ khói
Đất đùn lên loài nấm độc dị kỳ
Đồi Pháo, một ngày hai mươi trận bom
Cây trút lá, cỏ thay màu áo
Đồi Tăng còn phơi xác xe tăng
Bàn chân đất đuổi theo vòng xích
Sỏi đá đồi này bay sang đồi khác
Tiếng nổ muốn đào mặt đất vơi đi
Tuyến phòng ngự Sư đoàn mùa mưa
Mỗi ngọn đồi mọc lên cột mốc
Hãy ghi dấu tháng ngày khốc liệt
Người lính đánh thù khi đạn chẳng đầy băng
Vâng, phải đâu họ thiếu đạn một lần
Phải đâu họ đói cơm đôi bữa
Phải đâu một mùa mưa tầm tã
Mấy năm ròng mưa xối quãng đời trai
Mưa vẫn rơi khắp đồng nước, dải đồi
Trời Quảng Trị ùn ùn mây xám
Nơi họ sống đang xảy ra trận đánh
Ì ầm cơn mưa cùng tiếng nổ dội về
Chân dung những người giữ đất gan lỳ
Tôi muốn giữ nguyên màu bùn đất
Kìa bên hố bom sâu, căn hầm sập
Họ đang ngồi đợi giặc
Khẩu súng bất thần rung trên bàn tay.