Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nguyễn Thanh Mừng
Đăng bởi Kim Diệu Hương vào 17/02/2008 00:56
Tôi cầm một ít hoang liêu
Để đem thả xuống những chiều thật xanh
Lêu bêu chim thác cá gành
Mình tan chảy giữa vô danh vô cùng
Thơ không chữ nghĩa đèo bòng
Hương không hoa lá rượu không ly bình
Chỉ mình đối diện với mình
Giữa mênh mang đất và thinh lặng trời
Núi thì đứng, gò thì ngồi
Dòng sông ngửa mặt ra nơi biển nằm
Sợi tơ trong vắt xa xăm
Buộc ta với cả ngàn năm lở bồi