Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nguyễn Thanh Hiện » Những tổ khúc rời (2018)
Đăng bởi nguyenthanhhien vào 28/05/2018 08:31, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi nguyenthanhhien vào 28/05/2018 08:31
trước hết là làm cho em vui
tôi nằm dài trên những con sóng, và chờ, hay là em đang muốn làm một cuộc bùng nổ vỡ toang hết thảy những ảm đạm trong khám phá hữu thể nhận thức, trắng đêm tiền sử, hiểu biết của loài ốc suối hay ngọn lá nhìn thấy được cách thức chuyển động của gió cũng ngang bằng với việc phát hiện mầm cây, hay là em đang bị cưỡng bức quay trở lại nơi bắt đầu cuộc hành trình, tôi nằm dài trên sóng, và nghĩ ngợi về nàng, và bắt đầu thấy chán ngấy cái thế giới luôn giấu trong nó những sự thể cũ kỹ, rách nát, rặt mùi dạy bảo, chính trị dạy bảo, văn chương triết học dạy bảo, dày cộm những thi viện, sử viện, triết viện, không, cứ gọi đó là những chỗ chứa những nghĩ ngợi của con người, trùng điệp những lý thuyết, lập thuyết, và học thuyết [hay thuyết học, cũng thế] trùng điệp những tuyên ngôn, tuyên bố, tuyên truyền, trùng điệp những hiệp nghị, hiệp ước, trùng điệp những nghị sự, nghị quyết, trí não đương đại như thể không còn chỗ để vui vẻ hay giận hờn [hay nghìn năm sau cơn gió dữ vẫn còn thổi làm rách nát tàu chuối sau hè] tôi nằm dài trên ngọn sóng và nhìn thấy nàng chấp chới giữa những khoảnh khắc đang nghiêng về phía tàn lụi, làm sao em lại ra nông nỗi này, tôi gào lên, nhưng dường như mọi việc là đang rất bình thường với nàng, đừng sợ, em vẫn là sứ giả của những cuộc đảo lộn trong nhận thức thế giới, nàng nói, cứ sợ mình nghe nhầm, tôi bảo nàng hãy nhắc lại những điều vừa nói, là em luôn dịch chuyển giữa bụi bặm và đang có nhiệm vụ mang lại cho con người thời có sử viết những ảo ảnh lộng lẫy huy hoàng, tôi nghe giọng nàng có vẻ gì rất lạ [hay đang xảy ra một cuộc cưỡng bức man rợ] nhưng còn thời chưa có sử viết thì sao, tôi cố thét to hơn tiếng sóng, nó là bão táp và em chỉ là một trong những mảnh nhỏ của bão táp, tôi nghe giọng nói nàng xa dần, rồi mất hút giữa những gào thét của sóng biển, có phải là đại hồng thuỷ không nhỉ, những cơn sóng dồi tôi lên cao, rất cao, cứ tưởng sẽ văng khỏi biển, nhưng không phải, một cuộc lưu đày giữa trùng dương, khi thấy mình bỗng tụt xuống chốn thăm thẳm của nước, tôi liền nghĩ đến việc không còn được gặp nàng, sẽ vĩnh viễn không còn được gặp nàng, nhưng đấy chỉ là sự đùa cợt của tạo tác, có ai đấy lại thét vào trí nhớ tôi, ai lại đến với mình những lúc thế này nhỉ, tôi lờ mờ nhìn thấy một gương mặt, không phải, một hình hài, đang bước giữa cuộc tuần hoàn, đừng sợ, chỉ là những đoạn khúc của thời gian, dường như là một hình thể ngôn ngữ đang nói trong tâm trí tôi, những cơn sóng lớn vẫn đang quật tôi lên cao, rồi xuống thấp, một cuộc lưu đày giữa đương đại, hay là những núi băng ở hai cực mặt đất đang tan, đại hồng thuỷ của thời có sử viết, tôi nghĩ, và buồn bã nhìn thấy một ngọn núi thân quen trong trí nhớ mình [núi nào vậy nhỉ] chiếc thuyền gỗ mắc trên đỉnh núi đang mục rã thành những trang viết chằng chịt những chữ hình nêm trên những phiến đất nung nằm lăn lóc bên dưới đất đá, những bình luận của người đời sau có kèm trích dẫn lời cổ thư… ngày mười bảy tháng ấy vào ngày ấy tất cả các mạch nước của vực thẳm vĩ đại bật tung các cổng trời mở toang [cổ thư nào vậy nhỉ] em hãy chờ tôi ở đó, tôi chợt gào lên khi nhìn thấy một trận đại hồng thuỷ cũ hơn, nhưng cuối cùng thì tôi đã không chết, sóng giạt tôi vào hòn đảo, thứ tôi nhận ra đầu tiên trên hòn đảo là mùi tóc nàng, hương tóc, tôi biết rồi, trong cuộc tiến hoá khắc nghiệt, em chỉ là hương thơm còn lại giữa bùn đất.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 01/06/2018 15:09
her
first and foremost it is to humor you
i sprawl out on the waves and wait, or you want to create a burst shattering all dreariness in the exploration of conscious being, white primordial night, the wisdom of river snails or of leaves that can watch the wind’s method of movement is equal to discovering a nascent bud or you are forced to return to where your journey began, i sprawl out on the waves and think of her, and start to feel tired with the world always hiding within itself trite and tattered things, reeking of didacticism, bookish politics, bookish philosophy, bookish books, thick with canonical poetry, canonical history, canonical philosophy, no, let’s call them containers of our human thought, replete with theories, theorising, theoretical theory [or theory of the theoretics, the same], replete with claims, acclamations, inculcations, replete with consensus, compromises, replete with agendas and resolutions, the contemporary mind as one without any free space to frolic or sulk [or after thousands of years the cruel wind still tears at the banana leaves on the far side of the veranda] i sprawl out on the wave and see her flickering between moments that tip toward withering, how could you get like this i cry, but everything seems normal for her, don’t be afraid, i’m still the messenger of upheavals to world perception, she says, afraid that i’ve misheard i tell her to repeat what she just said, i always move among dust with the task of bringing glorious illusions to humans who live in the time of written history, i hear something off in her voice [or some gruesome harassment taking place] but what about prehistoric time, i try to shriek above the wave, it is a tornado and i am just one of its shredded bits, i hear her voice farther and farther away, perishing in the thick of the shrieking waves, could it be the great flood i wonder, waves surge and thrust me up high, high enough that i may very well be hurled out of the sea, yet no, an exile amidst the vast blue, as i feel my sudden dive into the watery abyss, i immediately think about never seeing her again, an eternity of never seeing her again, but this is just the creator’s joke, now someone shrieks into my memory, who would come to me at moments like this, i catch a glimpse of a face, no, a figure, stepping in a cycle, don’t be afraid, just mere fractions of time, it seems a body of language is speaking in my mind, massive waves keep slinging me up and down, an exile among the contemporary, or the glaciers at both poles are melting, the great flood of written history, i think, and woefully notice a familiar mountain peak in my memory [which mountain i wonder] a wooden boat docked at the mountaintop is decaying into pages interlaced with the cuneiform inscriptions on clay tablets that lie in pieces beneath the earth, posterity’s comments are accompanied by words from an ancient text… the seventeenth of the month on that day all the streams of the great abyss spring forth, all heaven doors open wide [which ancient text i wonder] please wait for me there, a cry bursts from me upon seeing the great flood of an earlier time, but in the end i did not die, the waves wash me ashore to an island, the first thing i recognize on the island is the scent of her hair, the scent of hair, i know now, in the harshness of evolution, you are but the fragrance that lingers in mud.