Căn nhà của thầy tôi tọa lạc ở thôn Tây Thượng, bên bờ sông Hương. Từ đường cái đi vào thấy đề trên cổng xây ba chữ "Chu Hương Viên", hai bên có đôi câu đối, một chữ Hán:

Khoái mã trường chu đông tây đắc lộ
Hầu môn cự thất tả hữu vi lân


(Có nghĩa là: phía đông có đại lộ, phía tây có bến sông, có thể đi ngựa trước đường, có thể đi thuyền trên sông, cả hai đường bộ và đường thủy đều thuận lợi. Bên trái có nhà của một vị đại thần, bên phải có nhà của một bậc triệu phú, cả hai đều là hàng xóm láng giềng).

Và một câu đối bằng chữ Nôm:

Ưng đọc thi tiên, thẳng đó một đường lên Vỹ Dạ
Muốn nghe kinh Phật, cách đây vài cửa đến Ba La


Đến thời Ngô Đình Diệm, người ta mở đường rộng để đi Thuận An, nên cái cổng xưa với đôi câu đối phải phá đi. Thầy tôi rất buồn.

Một thời gian sau, thầy tôi cho trồng ở cửa ngõ hai bụi tre vàng và làm thơ nhắn bạn hữu tới thăm chơi.

Các bạn hữu gần xa tới thăm hỏi sao cụ không viết là "nghe chàng ngâm thơ" mà lại là "nghe chàng tụng kinh". Thầy tôi cười nói: "Tôi làm thế cốt là để siêu thăng cho cái cửa ngõ". Các bạn lắc đầu mỉm cười và thưa: "Xin chịu cụ".


Trích: Tôn Nữ Hỷ Khương, Hồi ức về cha tôi: Ưng Bình Thúc Giạ Thị, 1996
Bán đi những thứ dãi dầu
Mua về những thứ rặt mầu nhà quê