Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nguyễn Ngọc Hưng
Bóng người chia nửa mặt tôi
Một bên tối, bên kia rồi tối luôn
Đen không vui, trắng cũng buồn
Biết làm chi với nửa khuôn trăng này?
Gượng cười - nửa miệng đắng cay
Một con mắt chẳng hẹn ngày sáng ra...
Từ đêm nguyệt thực qua nhà
Vật vờ như thể có ma... ám mình!
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi ...!!!... ngày 22/04/2009 22:47
Bữa ấy em qua nhà để lòng tôi nửa vui nửa buồn. Em thì chẳng hay đâu, tuổi xuân hơ hớ ở đau cũng sẵn sàng “ban phát”. Những nụ cười tươi rói rạo rực cả đất trời, ngõ xóm. Những nụ cười chẳng cho riêng ai cả, chúng tràn ngập hạnh phúc nên mọi vật, mọi người được may mắn đón nhận. Nhưng em ơi, tôi cứ muốn nhận những nụ cươi ấy cho riêng mình thôi, nên mới nửa vui nửa buồn, nửa sáng bừng nên nửa tối sầm lại và rồi nửa sáng kia cũng tối sầm theo, vì biết mình đã ngộ nhận. Số phận mình vốn chẳng may mắn gì:
“Bóng người chia nửa mặt tôi
Một bên tối, bên kia rồi tối luôn”
Từ bữa đó tôi vừa mong em qua nhà ban phát nụ cười vừa lo cho lỡ làng cũng từ đó mà ra:
“Đen không vui, trắng cũng buồn
Biết làm chi với nửa khuôn trăng này?”
Em ào qua đời tôi với những trận cười của tuổi xuân, nhưng với tôi chỉ là:
“Gượng cười - nửa miệng đắng cay
Một con mắt chẳng hẹn ngày sáng ra…”
Em ơi, “nguyệt thực” của tôi ơi! Em có hay không tôi đang âm thầm chịu đựng đau đớn của tình yêu đơn phương em đây- “Sự chịu đựng hân hoan”:
“Từ đêm nguyệt thực qua nhà
Vật vờ như thể có ma… ám mình!”.
Thanh Tùng
(Rút từ tập thơ "Những khúc ca trên cỏ")