Thơ » Việt Nam » Cận đại » Nguyễn Dưỡng Giá
Đăng bởi tôn tiền tử vào 04/09/2020 22:34
Công danh không phụ với khoa danh,
Ồ! Thế mà nên, thế cũng đành.
Thuốc đắng ngọt ngào lòng tiết nghĩa,
Lửa nồng mát mẻ tấm trung trinh.
Sống chưa thoả chí trừ da trắng,
Thác cũng còn tên ở sử xanh.
Gương sáng người Nam coi học lấy,
Sinh mà như cụ chẳng hư sinh.