Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nguyễn Bính » Lỡ bước sang ngang (1940)
Đăng bởi Biển nhớ vào 06/03/2007 05:00, đã sửa 2 lần, lần cuối bởi tôn tiền tử vào 07/12/2020 09:29
Bài thơ có 2 dị bản, hãy chọn bản muốn xem:
1 Bản in lầu đầu tiên trong Lỡ bước sang ngang (1940)
2 Bản đã được sửa trong các lần in sau
Gái lớn ai không phải lấy chồng!
Can gì mà khóc, nín đi không!
Nín đi! mặc áo ra chào họ,
Rõ quý con tôi! Các chị trông!
Ương ương dở dở quá đi thôi!
Cô có còn thương đến chúng tôi,
Thì đứng lên nào! Lau nước mắt,
Mình cô làm khổ mấy mươi người!
Này áo đồng lầm, quần lĩnh tía,
Này gương, này lược, này hoa tai,
Muốn gì, tôi sắm cho cô đủ,
Nào đã thua ai, đã kém ai?
Tôi già, tôi chết... khiến cô thương!Ruộng tôi cày cấy, dâu tôi hái,
Nuôi dạy em cô, tôi đảm đương.
Nhà cửa tôi ởcoi, nợ tôi giả,
Ai nhờ gái hoá việc quân vương!Tôi còn mạnh chán! Khiến cô thương!
*
Đưa con ra đến cửa buồng thôi,
Mẹ phải xa con khổ mấy mươi!
Con ạ, đêm nay mình mẹ khóc.
Đêm đêm mình mẹ lại đưa thoi...
Trang trong tổng số 1 trang (3 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Diệp Y Như ngày 04/07/2008 00:28
Khổ thơ thứ 4 có bản in là:
"Tôi già tôi chết, khiến cô thương
Nuôi dạy em cô tôi đảm đương
Nhà cửa tôi coi, nợ tôi giả
Ai nhờ gái goá chuyện quân vương"
Gửi bởi NanLan ngày 17/04/2009 01:19
Đọc bài thơ này tôi thấy thương mẹ quá,giống mẹ tôi quá.
Thơ Nguyễn Bính mộc mạc gần gũi mà hay không thể tả
Gửi bởi Basketball007 ngày 17/12/2010 08:23
Đến giờ mình vẫn không hiểu nổi vì sao người mẹ có thể thương con vô bờ bến, chấp nhận hy sinh tất cả để chỉ được ngấm con mình có cuộc sống hạnh phúc sung sướng???