Đồng Trần Tuấn, Hà Bính Xích Hạ chu trung tạp vịnh

Phiêu bồng, đoạn ngạnh cộng du du,
Không đới nam quan vạn lý sầu.
Tráng sĩ tự năng thù quốc trái,
Trượng phu thuỳ khẳng vị thân mưu.
Phiến tâm vị đạt môn trùng toản,
Nhất sự vô thành lệ ấm lưu.
Cục tích tiền đồ thiên địa trách,
Đế hôn đồ vọng bão kỳ du.

 

Dịch nghĩa

Gió thổi cỏ bồng, nước trôi cành gãy, man mác thay cái cảnh phiêu lưu,
Trùm đầu cái mũ phương nam, mà vẫn đeo sầu ở nơi quan san muôn dặm.
Tráng sĩ bền gan cần phải đền bồi nợ nước,
Trượng phu lập chí nào nghĩ đến việc riêng mình.
Cửa vua mấy lần khoá thâm nghiêm, tấm lòng thành chưa hay thấu tới.
Nước mắt biết bao phen sùi sụt, một việc gì cũng chẳng làm xong.
Cúi mình chùn bước trên đường đi, trời đất sao mà chật hẹp,
Đầy dạ biết bao mưu kế, nhưng chỉ biết để mắt trông về nơi đế khuyết, xiết nỗi mong chờ.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của Hoài Anh

Cành đào gãy, cỏ bồng trôi,
Tha hương, quan tái xa xôi những sầu.
Luôn vì nợ nước lo âu,
Trượng phu lập chí nghĩ đâu riêng mình.
Cửa vua chưa thấu lòng thành,
Chẳng tròn một việc, lệ đành thầm rơi.
Làm sao hẹp thế, đất trời?
Mong chờ, mắt chỉ ngóng nơi đế đình.

Lộ tòng kim dạ bạch,
Nguyệt thị cố hương minh.
Chưa có đánh giá nào
Trả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Lương Trọng Nhàn

Gãy cành man mác cỏ bay trôi,
Muôn dặm quan san sầu khó vơi.
Tráng sĩ bền gan đền nợ nước,
Trượng phu lập chí phải quên đời.
Thâm nghiêm cửa khuyết lòng chưa thấu.
Việc lớn chẳng xong thầm lệ rơi.
Mình cúi bước đi trời chật hẹp,
Đầy mưu đế khuyết chỉ trông vời.

Chưa có đánh giá nào
Trả lời