Đăng bởi Vanachi vào 23/10/2019 05:20
Diều vằng tăm tắp trên không,
Nhìn qua xuống đám bụi hồng mà khinh.
Thấy người ta ngợi khen mình,
Lại càng lên mãi như hình không ai.
Gió bèn đến cạnh rỉ tai:
“Công ta khó nhọc nghĩ hoài uổng thay!
Vì ta mi mới lên đây,
Mà giương thẳng cánh, mà bay giữa trời.
Thế gian đứng dưới cõi đời,
Ai ai cũng chỉ một lời: Diều lên.
Đến khi trời lặng gió yên,
Diều vằng đâm ngả bổ nghiêng xuống đồng.”