Thơ » Nga » Mikhail Lermontov » Mtxưri
Đăng bởi hongha83 vào 03/08/2015 10:55
Ко мне он кинулся на грудь;
Но в горло я успел воткнуть
И там два раза повернуть
Мое оружье... Он завыл,
Рванулся из последних сил,
И мы, сплетясь, как пара змей,
Обнявшись крепче двух друзей,
Упали разом, и во мгле
Бой продолжался на земле.
И я был страшен в этот миг;
Как барс пустынный, зол и дик,
Я пламенел, визжал, как он;
Как будто сам я был рожден
В семействе барсов и волков
Под свежим пологом лесов.
Казалось, что слова людей
Забыл я — и в груди моей
Родился тот ужасный крик,
Как будто с детства мой язык
К иному звуку не привык...
Но враг мой стал изнемогать,
Метаться, медленней дышать,
Сдавил меня в последний раз...
Зрачки его недвижных глаз
Блеснули грозно — и потом
Закрылись тихо вечным сном;
Но с торжествующим врагом
Он встретил смерть лицом к лицу,
Как в битве следует бойцу!..
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Nó lao thẳng vào tôi, đè lấy ngực
Nhưng vừa hay tôi đưa lẹ chạc cây
Xoáy hai lần vào cổ, cắm thật sâu
Nó gầm rú mang sức tàn giãy giụa
Tôi với nó ôm chặt nhau như thể
Một đôi rắn quấn nhau hay đôi bạn ôm nhau
Cùng ngã lăn - trong đêm tối một màu
Trận huyết chiến kéo dài trên mặt đất
Trong phút đó chắc trông tôi khủng khiếp
Như báo rừng hoang dã tàn hung
Cũng lồng lên như bốc lửa, rít gầm
Tưởng chừng như tôi sinh trong thế giới
Của báo rừng và những bầy lang sói
Dưới vòm che của rừng lá xanh tươi
Tưởng chừng như tôi quên mất đi rồi
Những tiếng nói của loài người thân thiết
Một tiếng kêu phát ra từ trong ngực
Một tiếng kêu rùng rợn tưởng chừng như
Tôi đã quên ngay từ thuở bé thơ
Không còn biết một âm thanh nào khác
Nhưng kẻ thù của tôi cùng đuối sức
Dẫy mạnh lên hơi thở yếu dần
Ghì chặt tôi thêm một bận cuối cùng
Đôi tròng mắt im lìm vụt loé
Thật dữ tợn - rồi sau phút đó
Làn mi dần khép lại giấc ngàn thu