Mẹ hiền ơi, từ vực thẳm thời gian
Qua lá cành nghe mẹ gọi dịu dàng
Bên mộ thiêng liêng mẹ đang yên nghỉ
Rặng tiêu huyền nhuốm gió thu rầu rĩ
Lay động cành như vẫy gọi xa xăm
Mãi mãi huyền lay, luôn mãi mẹ nằm

Chớ than van nếu rồi đây anh chết
Từ nhánh tiêu huyền mong em hãy cất
Một khúc ngát hương, nhờ thuật dâm cành
Hãy đem trồng lên nấm mộ của anh
Xin em tưới huyền bằng nước mắt
Để mãi huyền lay, luôn mãi anh nằm

Nếu như mệnh bạc với cả hai ta
Nghĩa địa u sầu xin cố tránh xa
Cạnh dòng sông bạn bè đào một huyệt
Quan tài chung đôi ta nằm một chiếc
Anh sẽ có em bên cạnh ngàn năm
Mãi mãi sông than, luôn mãi ta nằm


Tù và buồn vọng nẻo đồi/ Tuyển thơ Mihai Eminescu/ Thứ Dân dịch, NXB Văn học 1992
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)