Em yêu vụt hiện trên sóng thời gian
Tay đá hoa cương tóc dài kim nhũ
Da mặt em như phủ sáp trắng vàng
Nỗi đau khắc hoạ đường nét điêu tàn
Mắt anh ngời lên bởi em cười thanh tú
Từng là mỹ nhân giữa bao tinh tú
Ngôi sao rực rỡ trong các mỹ nhân
Em nghiêng mái đầu, vẻ mặt thanh tân
Hạnh phúc mỉm cười. hồn anh lệ rỏ

Sao đây, thiên thần diễm kiều thương mến
Vớt được em từ biển đêm không bến
Để môi kề má ấp than khóc nỗi niềm
Nụ hôn nồng thắm làm ngạt tim em
Để sưởi bàn tay em đang lạnh cóng
Bằng cả ngực anh và trái tim anh cháy bỏng?

Hỡi ôi, em dường chiếc bóng vụt qua
Bóng tàn rơi trong băng giá sương sa
Quay lai cô đơn tay anh chỉ có
Kỷ niệm mờ của giấc mơ tan vỡ
Anh theo chiếc bóng bằng sức đang tàn
Chẳng dìu nổi em thoát khỏi sóng thời gian


Tù và buồn vọng nẻo đồi/ Tuyển thơ Mihai Eminescu/ Thứ Dân dịch, NXB Văn học 1992
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)