Thơ » Pháp » Louis Aragon
Đăng bởi hongha83 vào 23/10/2018 17:30
Dans le
Hradschin désert la lune est sans rivale
Elle peint sur le pont le deuil blanc des statues
La radio ce soir a parlé de
Nezval
Pour dire qu’il s’est tu...
...Ainsi
Prague a perdu son âme et son poète
Lorsque j’irai tantôt je ne l’y verrai pas
Et son cœur s’est brisé comme un verre qu’on jette À la fin du repas
Lorca
Maïakovski
Desnos
Apollinaire
Leurs ombres longuement parfument nos matins
Le ciel roule toujours les feux imaginaires
De leurs astres éteints
Contre le chant majeur la balle que peut-elle
Sauf contre le chanteur que peuvent les fusils
La terre ne reprend que cette chair mortelle
Mais non la poésie
Ce siècle est au-delà du minuit de son âge
Ses poètes n’ont plus besoin d’être achevés
Ils ont usé leur vie au danger des images
Et croient avoir rêvé
Il se fit dans
Paris un silence de neige
Un réveil de novembre à neuf heures battant
Quand Éluard partit rejoindre le cortège
Nezval meurt au printemps
C’est de sa belle mort comme disent les hommes
Qu’il meurt
Nezval et tout par conséquent est bien
Il ne faut pas pleurer dans ce siècle où nous sommes
Cela ne sert à rien
Il meurt l’enfant terrible aux jours des primevères
Pâques éperdument auront sonné pour lui
Ses paupières fermées ses doigts se sont rouverts
Ses derniers vers ont lui
Dans le monde en gésine inhumain pathétique
Il tourne au firmament à jamais ses yeux bleus
Visage émerveillé des peintures gothiques
Soleil de quand il pleut
Il est entré vivant dans les deux du folk-lore
Y chantant sa mère et la paix pareillement
Il nous montre demain comme une bague d’or
Dans la main d’un amant
Nezval de qui le nom notre lèvre façonne
Nezval attends un peu j’arrive à tes côtés
Du jour qui fut si beau déjà le soir frissonne
Et d’autres vont chanter
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Nơi Hradschin hoang vắng chẳng còn trăng
In trên cầu màu trắng tang pho tượng
Ra đi ô chiều nay nói Nezval
Đã đi vào dĩ vãng
Prague mất tâm hồn và người thi sĩ
Một ngày mai tôi đến chẳng còn anh
Tim anh vỡ như cốc thuỷ tinh bị ném
Sau bữa tiệc tan tành
Lorca, Maïakovski, Desnos, Apollinaire
Bóng các người làm thơm bao buổi sáng
Trời vẫn đưa những ánh diệu kỳ
Của tinh cầu im lặng
Viên đạn không thể làm gì tiếng hát
Như súng kia làm gì được người ca
Đất lấp đi hình hài hữu diệt
Không thể lấp lời thơ
Thế kỷ này già nửa đêm của tuổi
Nên không cần sống trọn các nhà thơ
Đã cạn cuộc đời tìm hình ảnh mới
Và đã ở trong mơ
Đã có lúc Paris như tuyết lặng
Trong bình minh tháng mười một bảy năm qua
Khi Éluard ra đi theo số phận
Nezval bây giờ
Cái chết đẹp như người ta thường nói
Nezval anh chết thế là yên
Thế kỷ này ta không nên than thở
Như thế chỉ thêm phiền
Đứa con lạ kỳ chết ngày hoa nở
Lễ Phục sinh chuông có lẽ kêu rồi
Mắt anh nhắm nhưng tay anh vẫn mở
Câu thơ chót còn ngời
Trên thế giới quặn thai đầy thảm kịch
Anh nhìn trời với đôi mắt xanh mơ
Khuôn mặt hân hoan như bức tranh gô-tích
Mặt trời giữa khi mưa
Anh bước vào những ca dao tục ngữ
Nơi anh ngợi ca bà mẹ lẫn hoà bình
Anh chỉ ngày mai như chiếc nhẫn vàng xinh đẹp
Trên ngón tay người tình
Nezval tên anh môi chúng tôi lặp lại
Nezval chờ tôi tôi sẽ đến bên mà
Ngày vẫn đẹp nhưng chiều đà run rẩy
Người khác tiếp bài ca