Thơ » Anh » Lord Byron
Đăng bởi thanhbinh82_tp vào 25/03/2007 07:54, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Cammy vào 25/09/2007 14:46
‘Tis time this heart should be unmoved,
Since others it hath ceased to move:
Yet, though I cannot be beloved,
Still let me love!
My days are in the yellow leaf;
The flowers and fruits of love are gone;
The worm, the canker, and the grief,
Are mine alone!
The fire that on my bosom preys
Is lone as some volcanic isle;
No torch is kindled at its blaze -
A funeral pile!
The hope, the fear, the jealous care,
The exalted portion of the pain
And power of love, I cannot share,
But wear the chain.
But ‘tis not thus -and ‘tis not here -
Such thoughts should shake my soul, nor now,
Where glory decks the hero’s bier,
Or binds his brow.
The sword, the banner, and the field,
Glory and Greece, around me see!
The Spartan, borne upon his shield,
Was not more free.
Awake! (not Greece -she is awake!)
Awake, my spirit! Think through whom
Thy life-blood tracks its parent lake,
And then strike home!
Tread those reviving passions down,
Unworthy manhood! -unto thee
Indifferent should the smile or frown
Of beauty be.
If thou regret’st thy youth, why live?
The land of honourable death
Is here: -up to the field, and give
Away thy breath!
Seek out -less often sought than found -
A soldier’s grave, for thee the best;
Then look around, and choose thy ground,
And take thy rest.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi thanhbinh82_tp ngày 25/03/2007 07:54
Vì không nóng để sưởi tim người khác,
Mà tim ta giờ chẳng đập bao nhiêu,
Nhưng dù không người thương, không khoái lạc,
Ta vẫn đòi được yêu!
Cuộc đời ta đã đến ngày tàn lụi-
Hạnh phúc, tình yêu hờ hững trôi qua;
Dằn vặt, đau thương, oán thù, hờn tủi
Là tưng lai chờ ta!
Và trong tim hạt than hồng le lói
Như cô đơn núi lửa giữa trùng dương
Âm ỉ cháy mà không hề sáng rọi,
Chỉ gợi buồn đau thương.
Ta đã yêu và chịu nhiều đau khổ.
Hi vọng, ghen tuông hồi hộp theo chân.
Với tình yêu có muôn vàn cám dỗ
Ta mãi là tù nhân.
Thôi, mà sao tự bắt mình suy nghĩ
Chuyện đâu đâu làm tan nát lòng ta
Khi vinh quang chờ anh hùng, hiệp sĩ
Để trao vòng nguyệt hoa?
Hi Lạp hỡi, đất xưa thần thánh
Với cờ gươm sông núi bao la,
Ngay những chàng Xpacta kiêu hãnh
Không tự do bằng ta!
Đã đến lúc phải khướt từ tất cả
Những say mê dục vọng cuồng điên.
Phải bắt tim trở thành sắt đá
Trước tình yêu triền miên.
Người khóc ư, thương thời xưa đã mất?
Đời người ta chỉ một bình minh!
Làm người lính là niềm vui lớn nhất.
Vùng lên mà hy sinh!
Hãy tỉnh dậy, đây là giờ quyết liệt,
Chiến trường kia tìm mảnh đất cho ngươi,
Và ngã xuống, nghỉ yên cùng cái chết
Cho tâm hồn thảnh thơi!