Thơ » Anh » Lord Byron
Đăng bởi thanhbinh82_tp vào 25/03/2007 07:40, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Vanachi vào 20/06/2008 06:58
I would I were a careless child,
Still dwelling in my Highland cave,
Or roaming through the dusky wild,
Or bounding o’er the dark blue wave;
The cumbrous pomp of Saxon pride,
Accords not with the freeborn soul,
Which loves the mountain’s craggy side,
And seeks the rocks where billows roll.
Fortune! take back these cultur’d lands,
Take back this name of splendid sound!
I hate the touch of servile hands,
I hate the slaves that cringe around:
Place me among the rocks I love,
Which sound to Ocean’s wildest roar;
I ask but this—again to rove
Through scenes my youth hath known before.
Few are my years, and yet I feel
The World was ne’er design’d for me:
Ah! why do dark’ning shades conceal
The hour when man must cease to be?
Once I beheld a splendid dream,
A visionary scene of bliss:
Truth!—wherefore did thy hated beam
Awake me to a world like this?
I lov’d—but those I lov’d are gone;
Had friends—my early friends are fled:
How cheerless feels the heart alone,
When all its former hopes are dead!
Though gay companions, o’er the bowl
Dispel awhile the sense of ill;
Though Pleasure stirs the maddening soul,
The heart—the heart—is lonely still.
How dull! to hear the voice of those
Whom Rank or Chance, whom Wealth or Power,
Have made, though neither friends nor foes,
Associates of the festive hour.
Give me again a faithful few,
In years and feelings still the same,
And I will fly the midnight crew,
Where boist’rous Joy is but a name.
And Woman, lovely Woman! thou,
My hope, my comforter, my all!
How cold must be my bosom now,
When e’en thy smiles begin to pall!
Without a sigh would I resign,
This busy scene of splendid Woe,
To make that calm contentment mine,
Which Virtue knows, or seems to know.
Fain would I fly the haunts of men—
I seek to shun, not hate mankind;
My breast requires the sullen glen,
Whose gloom may suit a darken’d mind.
Oh! that to me the wings were given,
Which bear the turtle to her nest!
Then would I cleave the vault of Heaven,
To flee away, and be at rest.
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi thanhbinh82_tp ngày 25/03/2007 07:40
Có 1 người thích
Ta lại muốn trở thành em nhỏ
Để được trở về sống giữa rừng xanh.
Chơi núi và tung tăng bãi cỏ,
Hay thả mình theo sóng mông mênh.
Đất Xắcxông phù hoa kiêu hãnh
Là ngục tù giam cấm hồn ta!
Ta chỉ yêu núi đồi hiu quạnh,
Biển bờ dài nghe sóng vui ca.
Thần số mệnh, ta hoàn ngươi tất cả:
Đây văn minh, tước vị, hư danh...
Ta khinh những tay nhầy, mặt đá,
Ta khinh bầy nô lệ xung quanh.
Trả lại ta quê hương yêu dấu
Nơi ta từng tuổi trẻ ước mơ.
Trả lại ta cánh buồm chim đậu,
Chiều đại dương sóng cuốn thành thơ...
Chưa sống nhiều nhưng ta biết rõ
Thế giới này ta không chỗ nương thân.
Đêm tối hỡi, sao ngươi đứng đó
Che lấp giờ chót kiếp gian truân?
Ta đã mơ giấc mơ vàng lấp lánh
Tràn mùa xuân, hạnh phúc ngất say.
Ôi sự thật, sao ngươi ranh mãnh
Đưa ta về cuộc sống hôm nay?
Ta đã yêu, nhưng người yêu mất.
Bạn bè xưa? Nay biết còn đâu?
Tâm hồn ta nặng nề u uất
Khi đời không hi vọng, buồn đau.
Dù đôi khi chén thù, chén tạc
Tạm thời quên uất ức từng cơn,
Dù tất cả chìm trong khoái lạc,
Nhưng tim này sao quá cô đơn.
Vui gì đâu khi nghe tiếng nói
Của những ngài, công tước, cô nương
Mà số phận ban ơn không mỏi,
Nhưng với ta - không ghét, không thương.
Trả lại ta bạn bè chung thuỷ,
Dám cùng nhau mơ ước, hy sinh,
Ta sẽ quên những đêm dài hoan hỉ
Và xa hoa, nhạt nhẽo công danh...
Còn phụ nữ, em là tất cả,
Là tương lai, hi vọng, buồn vui...
Trái tim ta đã chai thành sắt đá
Khi nụ cười thôi cháy trên môi.
Ôi cuộc sống quá nhiều cay đắng!
Và loài người? Ta sẽ trốn đi xa!
Ta chỉ muốn một hang rừng im lặng,
Buồn, u sầu như trái tim ta.
Ta chỉ ước có thêm đôi cánh
Như chim kia đang lượn giữa trời xanh
Để bay tới những vì sao lấp lánh,
Xa cuộc đời, xa mãi mãi, xa nhanh!
Gửi bởi hongha83 ngày 20/06/2008 06:15
I Would I Were A Careless Child
I would I were a careless child,
Still dwelling in my Highland cave,
Or roaming through the dusky wild,
Or bounding o’er the dark blue wave;
The cumbrous pomp of Saxon pride,
Accords not with the freeborn soul,
Which loves the mountain’s craggy side,
And seeks the rocks where billows roll.
Fortune! take back these cultur’d lands,
Take back this name of splendid sound!
I hate the touch of servile hands,
I hate the slaves that cringe around:
Place me among the rocks I love,
Which sound to Ocean’s wildest roar;
I ask but this—again to rove
Through scenes my youth hath known before.
Few are my years, and yet I feel
The World was ne’er design’d for me:
Ah! why do dark’ning shades conceal
The hour when man must cease to be?
Once I beheld a splendid dream,
A visionary scene of bliss:
Truth!—wherefore did thy hated beam
Awake me to a world like this?
I lov’d—but those I lov’d are gone;
Had friends—my early friends are fled:
How cheerless feels the heart alone,
When all its former hopes are dead!
Though gay companions, o’er the bowl
Dispel awhile the sense of ill;
Though Pleasure stirs the maddening soul,
The heart—the heart—is lonely still.
How dull! to hear the voice of those
Whom Rank or Chance, whom Wealth or Power,
Have made, though neither friends nor foes,
Associates of the festive hour.
Give me again a faithful few,
In years and feelings still the same,
And I will fly the midnight crew,
Where boist’rous Joy is but a name.
And Woman, lovely Woman! thou,
My hope, my comforter, my all!
How cold must be my bosom now,
When e’en thy smiles begin to pall!
Without a sigh would I resign,
This busy scene of splendid Woe,
To make that calm contentment mine,
Which Virtue knows, or seems to know.
Fain would I fly the haunts of men—
I seek to shun, not hate mankind;
My breast requires the sullen glen,
Whose gloom may suit a darken’d mind.
Oh! that to me the wings were given,
Which bear the turtle to her nest!
Then would I cleave the vault of Heaven,
To flee away, and be at rest.