Thơ » Nga » Larisa Rubalskaya
Đăng bởi Tung Cuong vào 09/12/2021 13:28
По стеклу стучали ветки,
Признак ветреного дня.
Он пришёл к моей соседке,
А остался у меня.
Как всё было, не расскажешь,
Я запуталась сама.
Дом у нас многоэтажный,
Одиноких женшин тьма.
Мы друг к другу ходим часто,
Ведь идти недалеко,
Поболтать о женском счастье,
Под чаёк да под пивко.
Возвращаюсь я с работы,
А в окошках свет горит,
И я чувствую, как что-то
Сладко ёкает внутри.
Но порой бывает страшно –
Что там будет впереди?
Дом у нас – многоэтажный,
Одиноких - пруд, пруди.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Tung Cuong ngày 09/12/2021 13:28
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Tung Cuong ngày 09/12/2021 13:59
Tiếng cành lá va quệt vào cửa kính,
Rõ dấu hiệu của một ngày cả gió.
Có một ông đến thăm bà hàng xóm của tôi,
Đã lưu lại căn hộ của tôi mới lạ đời.
Đầu đuôi câu chuyện thế nào, đố ai kể hết,
Chính tôi vướng vào vụ này mới chết.
Nhà chúng tôi ở là nhà nhiều tầng,
Phụ nữ đơn thân có cả đống trong nhà.
Chúng tôi hay tìm dăm bà tán gẫu,
Vì thuận tiện, không phải đi xa lắm,
Ngồi tám chuyện sướng vui phụ nữ, việc nhà,
Thường uống chè, có lúc vài cốc bia.
Mỗi lần tôi đi làm về
Nhìn cửa sổ nhà mình, đèn sáng,
Thấy trong lòng ấm cúng, ngọt ngào,
Vừa lo thon thót
Nhưng có khi cũng sợ hết hồn,
Không biết chuyện gì ngày mai đến?
Nhà chúng tôi ở là nhà nhiều tầng,
Phụ nữ cô đơn gặp ở hành lang nhan nhản.