Thơ » Trung Quốc » Thịnh Đường » Lý Bạch
Đăng bởi Diệp Y Như vào 04/08/2011 09:56, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Diệp Y Như vào 04/08/2011 09:59
拂彼白石,彈吾素琴。
幽澗愀兮流泉深。
善手明徽,高張清心。
寂歷似千古,松颼飀兮萬尋。
中見愁猿吊影而危處兮,叫秋木而長吟。
客有哀時失志而聽者,淚淋浪以沾襟。
乃緝商綴羽,潺湲成音。
吾但寫聲發情於妙指,殊不知此曲之古今。
幽澗泉,鳴深林。
Phất bỉ bạch thạch, đàn ngô tố cầm.
U giản thiểu hề lưu tuyền thâm.
Thiện thủ minh huy, cao trương thanh tâm.
Tịch lịch tự thiên cổ, tùng sưu lưu hề vạn tầm.
Trung kiến sầu viên điếu ảnh nhi nguy xử hề, khiếu thu mộc nhi trường ngâm.
Khách hữu ai thì thất chí nhi thính giả, lệ lâm lãng dĩ triêm khâm.
Nãi tập thương chuyết vũ, sàn viên thành âm.
Ngô đãn tả thanh phát tình ư diệu chỉ, thù bất tri thử khúc chi cổ kim.
U giản tuyền, minh thâm lâm.
Phẩy đá trắng kia, đánh đàn cầm đẹp của ta.
Khe nước lặng lẽ trầm buồn chảy xuống suối sâu.
Tay lành ánh vẻ sáng tốt, cất cao tấm lòng trong sạch.
Ắng lặng tự nghìn xưa, gió cây tùng vù vù tít muôn tầm.
Ta thấy đám vượn buồn, bóng treo nơi cao, hú cây mùa thu mà ngân dài.
Khách đang lúc buồn thất chí mà nghe, nước mắt đầm đìa ướt cả vạt áo.
Bèn khâu cung thương, vá cung vũ, nước chảy bỗng thành âm điệu.
Ta phỏng khúc thần diệu ấy, nào biết khúc ấy là xưa hay nay.
Suối lặng lẽ, róc rách rừng sâu.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Diệp Y Như ngày 04/08/2011 09:56
Đá trắng kia phẩy, đàn hay lựa dây.
Khe vắng buồn xối, nước sâu thay!
Tay lẩy vẻ sáng, trắng trong lòng này.
Nghìn xưa từng vắng lặng, vù vù gió thông muôn tầm cây.
Nhìn đám vượn buồn bóng treo cao gài hú hề, réo cây thu mà ngân dài.
Khách buồn mất chức nghe chăng nhỉ, vạt áo kia đầm đìa lệ rơi!
Vá cung Thương, khâu cung Vũ, nước chảy thành âm thanh đầy vơi...
Ta cũng sinh tình tả gợi tiếng thần diệu, nào biết khúc mới hay xưa rồi!
Suối khe lạnh lẽ, rừng sâu cất lời.