Giữa trưa nắng trải đường quê,
Gió lùa qua tóc, bốn bề thanh âm.
Nước trong, cỏ biếc âm thầm,
Đời như chiếc lá rơi dần rồi bay.
Ta về gom nắng vơi đầy,
Chân trần đạp cỏ ngất ngây mùi đồng.
Chẳng màng sóng gió ngoài sông,
Đời an nhiên lặng, như không ưu phiền.
Mặc cho mây vướng triền miên,
Ngàn sao vẫn rạng bên hiên mỗi chiều.
Dẫu đời sóng gió bao nhiêu,
An nhiên một thoáng, tình yêu ngập lòng.