Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Lương Ngọc An
Đăng bởi tôn tiền tử vào 21/10/2015 08:56
Đêm chẳng đủ dài cho một giấc say,
Ngày chẳng đủ dài cho quên điều nhớ;
Cửa chẳng đủ kín để đừng mong một tiếng người gọi cửa,
Em cười chẳng đủ dỗ mùa xôn xao...
Biết giật mình từ khi biết khát khao.
Ta giật mình vì tiếng bom bởi ta khát khao được sống;
Giật mình vì tiếng đụng xe ngoài đường bởi ta khát khao đi đến nơi, về đến chốn,
Giật mình trước một tiếng nói to bởi ta khát khao gom góp những vuông tròn...
Và giật mình trước ánh mắt buồn,
Ta khát khao một ngày không vô vị.
Nhưng đêm tệ thế và ngày tệ thế,
Nên mắt cứ buồn như sắp nói điều chi...
Ta giật mình theo những lối em qua,
Ở nơi đó mỗi viên sỏi cũng chứa đầy u uất;
Ở nơi đó những hạt mưa chẳng bao giờ nhớ mặt,
Những thói quen lầm lụi ra vào,
Và tiếng cười lạnh sắc như dao...
Khi thời gian bước đi bằng những bước chân mèo,
Ta giật mình vì những điều không trông thấy.
Ta khát khao về nơi nỗi nhớ thường lui tới,
Trong giấc mơ kia ta thành kẻ quấy rầy,
Em trở mình, lành lạnh vòng tay...
Đêm chẳng đủ dài cho một giấc say,
Bát đũa cũng chẳng còn để va vào nhau được nữa.
Rồi một ngày những khát khao hoá cọng rau già em ngắt bỏ,
Để tươi non những mâm cơm đủ chỗ sắp trong chiều...
Và ban mai đến em sau những giấc mơ yêu,
Là khi ta chạm mặt một ngày chẳng đủ dài để quên điều nhớ.
Bếp láng giềng cứ lui cui không tế nhị,
Những cọng rau gom lại đã thành mùa,
Ta giật mình nghe câu hát ngày xưa...
Tiếng gọi thì dài mà ngắn lời thưa,
Trốn nắng gặp mưa, lành chưa đủ vỡ.
Ta bỏ lại một bài thơ viết dở,
Để nghêu ngao khúc - hát - cọng - rau - già...