Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Lã Thế Phong » Miên man tình buồn
Đăng bởi demmuadong vào 13/09/2006 14:29, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Vanachi vào 13/09/2006 16:16
Rồi cũng có một ngày như hôm qua,
Bất chợt...
Ngỡ mình là nhánh cây
treo chơi vơi bên sườn núi lở,
Nhìn lên
Mây trắng thẫn thờ xây những giấc mơ kỳ quái,
Nhìn xuống
Sỏi đá nhọc nhằn, mưa không về, oằn oại cơn đau.
Rồi cũng có một ngày như hôm qua,
Lạc giữa chợ đông,
Trông thấy em dửng dưng như xa lạ,
Một câu chào, không nói,
Một câu hỏi, cũng thừa,
Giá như đường là sông, đôi bờ xa đâu bao giờ gặp,
Giá như phố là rừng, gió đâu chạm mắt nhau,
Giá như ngày là đêm, bóng em đâu dài vào quá khứ,
Và ta cũng vẫn là ta...
Rồi cũng có một ngày như hôm qua,
Thèm làm nhánh cây lẻ loi bên sườn núi,
Xa đất,
Xa trời,
Xa đời,
Xa người,
Mặc thời gian miên man trôi...