Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Lã Thế Phong » Miên man tình buồn
Đăng bởi demmuadong vào 13/09/2006 05:07, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Vanachi vào 13/09/2006 16:40
Có giọt nước âm thầm rơi
Trên mặt đất khô tình người
Chẳng thương đời mình chóng vỡ
Bật vang tiếng ngạo nghễ cười
Từ khi ngân hà rạn nứt
Đổ ra triệu ánh sao mờ
Thế nhân bỗng nhiên ngờ vực
Chân trần hoen vết bụi nhơ
Ta ôm linh hồn nát vỡ
Từng mảnh tế bào rã tan
Còn nghe đá nằm nguyền rủa
Thói đời lật lọng trắng đen
Rồi ta cũng như giọt nước
Bốc hơi trên sa mạc cằn
Xác thân bám cây mục rữa
Ngàn năm đọng vết thù hằn