Thơ » Nga » Konstantin Simonov
Июнь. Интендантство.
Шинель с непривычки длинна.
Мать застыла в дверях. Что это значит?
Нет, она не заплачет. Что же делать - война!
“А во сколько твой поезд?”
И все же заплачет.
Синий свет на платформах. Белорусский вокзал.
Кто-то долго целует.
- Как ты сказал?
Милый, потише...-
И мельканье подножек.
И ответа уже не услышать.
Из объятий, из слез, из недоговоренных слов
Сразу в пекло, на землю.
В заиканье пулеметных стволов.
Только пыль на зубах.
И с убитого каска: бери!
И его же винтовка: бери!
И бомбежка - весь день,
И всю ночь, до рассвета.
Неподвижные, круглые, желтые, как фонари,
Над твоей головою - ракеты...
Да, война не такая, какой мы писали ее,-
Это горькая штука...
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 06/12/2017 14:49
Tháng sáu. Ở Cục Quân nhu
Áo lính dài chưa quen mặc
Mẹ đứng chôn chân bên bậu cửa
Chẳng hiểu nghĩa là sao?
Mẹ không rơi nước mắt
Biết làm sao được. Chiến tranh
“Mấy giờ tàu chạy”
Và rồi lại khóc
Ánh sáng màu xanh trên sân ga
Nhà ga Belorus
Có ai kia hôn nhau thật lâu
Anh nói gi? Anh yêu, khe khẽ
Loang loáng bậc lên xuống
Câu trả lời chẳng nghe thấy gì đâu
Và những cái ôm, và nước mắt
Và những lời chưa nói hết
Lập tức chui vào hoả ngục trên mặt đất
Lập bập băng súng máy
Chỉ có run cầm cập
Mũ của người hi sinh - lấy đi!
Và súng trường nữa - lấy đi
Bom dội - suốt ngày
Suốt đêm, đến sáng
Bất động, vòng tròn, vàng như đèn pha
Trên đầu anh - tên lửa
Ừ, chiến tranh không như là chúng tôi tả nó
Mà là một sự đắng cay...