Tháng sáu. Ở Cục Quân nhu
Áo lính dài chưa quen mặc
Mẹ đứng chôn chân bên bậu cửa
Chẳng hiểu nghĩa là sao?
Mẹ không rơi nước mắt

Biết làm sao được. Chiến tranh
“Mấy giờ tàu chạy”
Và rồi lại khóc

Ánh sáng màu xanh trên sân ga
Nhà ga Belorus
Có ai kia hôn nhau thật lâu
Anh nói gi? Anh yêu, khe khẽ
Loang loáng bậc lên xuống
Câu trả lời chẳng nghe thấy gì đâu
Và những cái ôm, và nước mắt
Và những lời chưa nói hết
Lập tức chui vào hoả ngục trên mặt đất

Lập bập băng súng máy
Chỉ có run cầm cập
Mũ của người hi sinh - lấy đi!
Và súng trường nữa - lấy đi
Bom dội - suốt ngày
Suốt đêm, đến sáng
Bất động, vòng tròn, vàng như đèn pha
Trên đầu anh - tên lửa

Ừ, chiến tranh không như là chúng tôi tả nó
Mà là một sự đắng cay...


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)