Nàng Nhị từ xưa mở đất cõi,
Nghìn năm vượng khí nơi đô hội;
Nếp đất phồn hoa trải mấy triều,
Phố xá rộng rãi ở chật chội;
Nhà ngói bát úp, đường bàn cờ,
Đèn điện sao sa nước máy dội.
Người đủ hạng người, trò đủ trò,
Phong lưu thanh lịch cũng có lối;
Trừ ra trai mấy cậu phu xe,
Là không bộ cánh, áo rách rưới;
Trừ ra gái mấy chị hàng than,
Là không son phấn, mặt đen đủi;
Dù đâu mất mùa kém bao nhiêu,
Ở đất ăn chơi chẳng biết đói;
Dù người như đất, hiền bao nhiêu,
Ở lâu tập nhiễm rồi cũng sỏi;
Người khôn của khó lúc đua chen,
Đủ ngón mau chân âu mới giỏi,
Xem trong băm sáu phố phường này
Kẻ đi người lại ai cũng vội;
Các quan các tỉnh thường về chơi
Xin bồ xin thăng hoặc xin đổi;
Công tư to nhỏ biết bao trường,
Thầy thầy trò trò nhộn hai buổi;
Kẻ đi làm việc kẻ làm công,
Mỗi người một nghề chẳng ai rỗi;
Trước ga xe lửa, trên bến tàu,
Hàng hoá lên xuống, phu bối rối;
Đồng Xuân chợ họp đông cả ngày,
Hàng Giày khách chơi vui về tối;
Cà phê, chả cá, hiệu cao lầu,
Chớp ảnh, tuồng Tàu, rạp hát bội;
Lên cao trông xuống bọn người đi,
Thật là chen chúc trong đám bụi.
Nếu không danh lợi dắt nhau vào,
Ai chịu đua chen: sống mấy nỗi!
Suy ra cho rộng cõi doanh hoàn,
Đại để cũng như thành Hà Nội…


Bài hành độc vận này bài tả cảnh Hà Nội tương truyền của một ông bảng ở Nông Sơn.

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]