Tối thị phong lưu cao cách điệu,
Khả liêm thời thế kiêm cung trang.
Giận với đời cũng phận phấn hương,
Sao lại tách phú bần làm đôi mảnh.
Con tạo ghét chi người bạc mệnh!
Ai ôi, thương lấy cái hồng nhan!
Nào những đâu tưởng phấn mê lan,
Ngồi mà gẫm bao nhiêu phong nguyệt.
Hỏi rằng: Chị biết chăng, chẳng biết?
Rằng: Năm canh thức suốt cả năm canh.
Đầy vơi say tỉnh chén tình,
Trông hoa thuấn đã hiu hiu muốn rã.
Thôi xuân toả đóng chi cho chặt nữa,
Mở toang ra để đợi mái giăng già.
Thương ôi, cũng phận đàn bà!


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]