Thơ » Trung Quốc » Chu » Khổng Tử » Thi kinh (Kinh thi) » Quốc phong » Vương phong
Đăng bởi Vanachi vào 02/10/2005 08:57
彼黍離離,
彼稷之穗。
行邁靡靡,
中心如醉。
知我者,
謂我心憂;
不知我者,
謂我何求。
悠悠蒼天,
此何人哉!
Bi thử ly ly,
Bỉ tắc chi toại,
Hành mại mỹ mỹ,
Trung tâm như tuý,
Tri ngã giả,
Vị ngã tâm ưu.
Bất tri ngã giả,
Vị ngã hà cầu.
Du du thương thân (thiên),
Thử hà nhân tai ?
Kìa nếp đã trĩu đầu rủ ngọn,
Kìa lúa đã trổ bông rủ chùm xuống.
Ta đi trên đường chậm chậm,
Trong lòng như đang cơn say.
Người hiểu ta
Thì nói lòng ta ưu sầu.
Người không hiểu ta,
Thì nói ta đang tìm kiếm vật gì.
Hỏi trời xanh xa thẳm kia,
Kẻ đã khiến xui ra như thế này quả là người nào vậy thay ?
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 02/10/2005 08:57
Cây nếp đã quặt đầu thòng rủ,
Lúa trổ bông đầy đủ khắp đồng
Ta đi chầm chậm nhìn trông,
Bồi hồi xót cảm trong lòng như say
Tấc lòng ta những ai hiểu rõ
Ắt nói ta vò võ sầu đau
Người mà chẳng hiểu vì sao,
Nói ta đang kiếm vật nào đấy thôi.
Trời xanh thẳm xa vời cao cả,
Khiến thế này quả thật rằng ai ?
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 09/03/2021 18:36
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Lương Trọng Nhàn ngày 09/03/2021 18:38
Nếp kia rủ ngọn trĩu đầu,
Trổ bông kìa lúa cúi sâu cả chùm.
Ta đi đường chậm chậm dừng,
Trong lòng thương cảm như từng cơn say.
Có người còn hiểu ta ngay,
Thì kêu ta nói lòng này sầu lo.
Người mà không hiểu ta cho,
Nói ta đang kiếm đang mò vật chi.
Hỏi trời xa thẳm xanh rì,
Kẻ mà xui khiến thế thì là ai?