Thơ » Li Băng » Kahlil Gibran » Chuyện người phiêu lãng (1932)
Đăng bởi ĐD vào 11/12/2024 20:12, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi tôn tiền tử vào 12/12/2024 10:18
Once on a time I met another man of the roads. He too was a little mad, and thus spoke to me:
“I am a wanderer. Oftentimes it seems that I walk the earth among pygmies. And because my head is seventy cubits farther from the earth than theirs, it creates higher and freer thoughts.
“But in truth I walk not among men but above them, and all they can see of me is my footprints in their open fields.
“And often have I heard them discuss and disagree over the shape and size of my footprints. For there are some who say, ‘These are the tracks of a mammoth that roamed the earth in the far past.’ And others say, ‘Nay, these are places where meteors have fallen from the distant stars.’
“But you, my friend, you know full well that they are naught save the footprints of a wanderer.”
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi ĐD ngày 11/12/2024 10:16
Thuở nọ, tôi gặp một người khác trên đường đi. Hắn cũng hơi điên và vì thế nói với tôi rằng:
“Tôi là kẻ lang thang. Dường như tôi thường đi trên mặt đất, giữa những gã lùn tịt. Và vì cái đầu của tôi, từ mặt đất tính lên, cao hơn họ tới mấy chục lần nên nó tạo ra cho tôi những ý nghĩ cao hơn và thoáng hơn.
“Nhưng thật ra tôi không đi giữa loài người mà là ở bên trên họ. Tất cả những gì của tôi mà họ có thể thấy là dấu chân của tôi trong cánh đồng trống của họ.
“Thông thường, tôi nghe họ thảo luận và bất đồng về hình dáng cùng kích cỡ dấu chân của tôi. Có một số người nói
‘Đây là dấu vết của loài voi ma-mút từng đi lang thang trên mặt đất vào thời xưa rất xưa.’ Và những người khác nói:
‘Không phải, chúng là nơi các vẫn thạch sao băng từ các ngôi sao xa rất xa rơi xuống.’
“Nhưng bạn của tôi ơi, anh hoàn toàn biết rõ rằng chúng chẳng là gì cả mà chỉ là dấu chân của kẻ lang thang.”