Thơ » Pháp » Joachim du Bellay
Đăng bởi hongha83 vào 09/05/2008 22:12
Déjà la nuit en son parc amassait
Un grand troupeau d'étoiles vagabondes,
Et, pour entrer aux cavernes profondes,
Fuyant le jour, ses noirs chevaux chassait ;
Déjà le ciel aux Indes rougissait,
Et l'aube encor de ses tresses tant blondes
Faisant grêler mille perlettes rondes,
De ses trésors les prés enrichissait :
Quand d'occident, comme une étoile vive,
Je vis sortir dessus ta verte rive,
O fleuve mien ! une nymphe en riant.
Alors, voyant cette nouvelle Aurore,
Le jour honteux d'un double teint colore
Et l'Angevin et l'indique orient.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Trong bãi thả, màn đêm từng nhặt nhạnh
Cả một bầy sao vẫn lang thang
Đưa về mãi nơi hang cùng ổ thẳm
Tránh ánh ngày, đêm quất lũ ngựa ô
Ở phương đông mặt trời đà chiếu tỏ
Và bình minh nữa, từ những búi vàng ruộm của ngươi
Ngàn ngàn chuỗi sương rơi
Khiến đồng cỏ phì nhiêu, nhờ những kho báu đó:
Đấy là lúc từ phương tây ta thấu tỏ
Hiện trên bờ xanh mướt của em, ơi sông Loire của ta!
Một Tố nữ mỉm cười như một vì sao sống
Và ngắm nàng Bình minh mới ấy
Ban mai ngượng ngùng đem hai sắc màu nhuộm thắm
Cả một Anjou và cả một Phương đông