Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Hoàng Trần Cương
Đăng bởi tôn tiền tử vào 06/09/2014 22:11
Không có gió
Không có mưa
Chỉ có
Trời ở trên đầu
Cỏ ở chốn đây
Xanh tróc da như nọc nanh trổ vuốt
Đứng canh nơi các anh nằm
Tôi trở lại Trường Sơn. Mười năm
Và gặp ở đây những người không về nữa
Đồng đội ơi, tôi tội tình chi rứa
Mà các anh quay mặt, tắt lòng
Như tôi chưa từng là người thân của các anh
Như cuộc chiến tranh vừa qua, tôi là thằng trốn chạy
Như mười năm xa. Tôi đã sống xuôi tay
Không ngó đến tương lai. Không đoái hoài kỷ niệm
Đá dựng tượng đài mang dáng những trái tim
Xếp nghiêng
Những phiến đá chất chồng lớp lớp tuổi thanh niên
Tạc đất nước thành Trường Sơn sừng sững
Dấu tên riêng trong hoang vắng rừng già
Rời nghĩa trang
Tôi lật đật về nhà
Thấy mây trắng bay ngang
Bỗng dưng lòng bật khóc
Trong đầu lựng ngọn gió ngày xưa
Còn tóc đâu mà sợ bạc
Chỉ có nơi các anh nằm gác
Hàng năm
Cỏ rũ rượi xanh
Và những tấm bia
Vẫn yên lặng xếp hàng để choàng thêm màu trắng
Và ngày ngày
Mặt trời lại sà xuống nơi này vay nắng...