Chưa có đánh giá nào
Ngôn ngữ: Tiếng Đức
2 bài trả lời: 1 bản dịch, 1 thảo luận
1 người thích

Đăng bởi thanhbinh82_tp vào 18/01/2007 14:14, đã sửa 2 lần, lần cuối bởi hongha83 vào 20/12/2017 10:24

Altes Lied

Du bist gestorben und weißt es nicht,
Erloschen ist dein Augenlicht,
Erblichen ist dein rotes Mündchen,
Und du bist tot, mein totes Kindchen.

In einer schaurigen Sommernacht
Hab ich dich selber zu Grabe gebracht;
Klaglieder die Nachtigallen sangen,
Die Sterne sind mit zur Leiche gegangen.

Der Zug, der zog den Wald vorbei,
Dort widerhallt die Litanei;
Die Tannen, in Trauermänteln vermummet,
Sie haben Totengebete gebrummet.

Am Weidensee vorüber ging's,
Die Elfen tanzten inmitten des Rings;
Sie blieben plötzlich stehn und schienen
Uns anzuschaun mit Beileidsmienen.

Und als wir kamen zu deinem Grab,
Da stieg der Mond vom Himmel herab.
Er hielt eine Rede. Ein Schluchzen und Stöhnen,
Und in der Ferne die Glocken tönen.

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của Quang Chiến

Em chết rồi, em không biết đó thôi,
Ánh mắt long lanh lụi tắt lâu rồi,
Cái miệng đỏ hồng bây giờ trắng bệch,
Em dã chết rồi, em tôi đã chết.

Trong một đêm hè rợn người, dễ sợ,
Tôi đã đích thân đưa em tới mộ,
Hoạ mi hót lên những khúc bi ai,
Muôn vì sao đêm hộ tống thi hài.

Đám tang đi qua một khu rừng sâu,
Rừng cây ngâm nga khúc hát nguyện cầu,
Thông đứng lặng khoát áo mầu tang biệt,
Lầm rầm đọc kinh cho người đã chết.

Đám tang đi qua khu hồ Thuỳ Dương,
Tiên nữ nắm tay nhảy múa nhiệt cuồng;
Bỗng dừng lại, nét mặt buồn khôn xiết
Nhìn chúng ta như chia buồn thống thiết.

Khi đám tang vừa đưa em tới mộ,
Từ trời cao, trăng xuống ngay chốn đó,
Trăng đọc điếu văn, nức nở, khóc than hoài,
Từ xa vọng về tiếng chuông nguyện hồn ai.

Dẫu em có nghi ngờ ! Ngôi sao là ánh lửa ! Mặt trời di chuyển chỗ ! Chân lý là dối lừa ! Nhưng em chớ nghi ngờ ! Tình yêu Anh em nhé
Chưa có đánh giá nào
Trả lời
Ảnh đại diện

Nguyên bản tiếng Đức

Altes Lied

Du bist gestorben und weißt es nicht,
Erloschen ist dein Augenlicht,
Erblichen ist dein rotes Mündchen,
Und du bist tot, mein totes Kindchen.

In einer schaurigen Sommernacht
Hab ich dich selber zu Grabe gebracht;
Klaglieder die Nachtigallen sangen,
Die Sterne sind mit zur Leiche gegangen.

Der Zug, der zog den Wald vorbei,
Dort widerhallt die Litanei;
Die Tannen, in Trauermänteln vermummet,
Sie haben Totengebete gebrummet.

Am Weidensee vorüber ging's,
Die Elfen tanzten inmitten des Rings;
Sie blieben plötzlich stehn und schienen
Uns anzuschaun mit Beileidsmienen.

Und als wir kamen zu deinem Grab,
Da stieg der Mond vom Himmel herab.
Er hielt eine Rede. Ein Schluchzen und Stöhnen,
Und in der Ferne die Glocken tönen.

Chưa có đánh giá nào
Trả lời