Thơ » Đức » Heinrich Heine » Nước Đức, một truyện cổ tích mùa đông (1844)
Đăng bởi hongha83 vào 06/08/2015 20:48
Die Sonne ging auf bei Paderborn,
Mit sehr verdroßner Gebärde.
Sie treibt in der Tat ein verdrießlich Geschäft -
Beleuchten die dumme Erde!
Hat sie die eine Seite erhellt,
Und bringt sie mit strahlender Eile
Der andern ihr Licht, so verdunkelt schon
Sich jene mittlerweile.
Der Stein entrollt dem Sisyphus,
Der Danaiden Tonne
Wird nie gefüllt, und den Erdenball
Beleuchtet vergeblich die Sonne! -
Und als der Morgennebel zerrann,
Da sah ich am Wege ragen,
Im Frührotschein, das Bild des Manns,
Der an das Kreuz geschlagen.
Mit Wehmut erfüllt mich jedesmal
Dein Anblick, mein armer Vetter,
Der du die Welt erlösen gewollt,
Du Narr, du Menschheitsretter!
Sie haben dir übel mitgespielt,
Die Herren vom hohen Rate.
Wer hieß dich auch reden so rücksichtslos
Von der Kirche und vom Staate!
Zu deinem Malheur war die Buchdruckerei
Noch nicht in jenen Tagen
Erfunden; du hättest geschrieben ein Buch
Über die Himmelsfragen.
Der Zensor hätte gestrichen darin,
Was etwa anzüglich auf Erden,
Und liebend bewahrte dich die Zensur
Vor dem Gekreuzigtwerden.
Ach! hättest du nur einen andern Text
Zu deiner Bergpredigt genommen,
Besaßest ja Geist und Talent genug,
Und konntest schonen die Frommen!
Geldwechsler, Bankiers, hast du sogar
Mit der Peitsche gejagt aus dem Tempel -
Unglücklicher Schwärmer, jetzt hängst du am Kreuz
Als warnendes Exempel!
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 06/08/2015 20:48
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi hongha83 ngày 07/08/2015 17:07
Ở Pa-đê-bon, mặt trời đã mọc
Trong cốt cách xem ra rất đỗi dữ dằn
Chừng như muốn làm nhanh cái việc
Rọi ánh sáng lung linh lên mặt đất ngu đần!
Mặt trời rọi tia hồng lên một phía
Lại vội vàng mang ánh sáng đi ngay
Cho phía khác. Vậy là khi ấy
Phía vừa soi, tăm tối, hoá đêm dày
Tảng đá lăn... như sức thần Xi-xi-phux
Lăn, rồi lăn, mãi mãi ống không đầy!
Chẳng khác con dã tràng, tốn bao công sức
Mặt trời uổng công rọi trái đất này!
Và khi ấy làn sương mù buổi sớm
Mới tan đi, tôi chợt thấy bên đường
Một tấm ảnh người đàn ông trong nắng
Bị đóng đinh lên thánh giá treo tường
Nỗi sầu muộn trào trong tôi, mỗi lúc
Ngước nhìn anh - trông đến tội tình!
Anh hằng muốn thế giới này mau mau giải thoát
Anh là kẻ điên rồ mong cứu vớt cả hành tinh!
Các quý ông trong hội đồng cao cấp
Của nhà thờ, của bộ máy quốc gia
Họ đều muốn chơi trò quái ác
Điều anh mong, đâu được nói ra!
Điều bất hạnh của anh chính là chỗ ấy
Ở thời anh, đâu đã có nhà in
Để anh viết và in lên mặt giấy
Những chuyện trên trời, những chuyện thần tiên
Giới kiểm duyệt sẽ xoá đi bằng hết
Những điều không thích hợp với người ta!
Cũng vì thế, trước khi anh thoát chết
Họ bảo rằng anh được yêu quý thật mà!
Giá anh dùng một văn bản khác
Để mang đi truyền giáo lúc sinh thời
Anh sẽ đủ tài năng và khí chất
Để bảo vệ các anh em ngoan đạo trên đời!
Bọn đổi tiền, bọn nhà băng, chúng nó
Chắc bị roi anh quất, tống lâu rồi
Bất hạnh sao, kẻ mộng mơ thời đó
Nay làm gương trên thánh giá cuộc đời