Chàng Un-rich cưỡi ngựa trong rừng xanh
Nghe lá rừng reo vui xào xạc
Bỗng nhìn thấy bóng dung nhan tuyệt sắc
Lướt theo chàng, thấp thoáng giữa lá cành

Chàng kêu lên: A, tôi biết cô mình!
Một hình ảnh nồng nàn và rạng rỡ
Vẫn chờn vờn quanh tôi đầy quyến rũ
Khiến hồn tôi hoang dã lẫn rối bời

Hai bông hồng nho nhỏ điểm làn môi
Thật tươi tắn và đáng yêu khôn xiết
Hiềm một nỗi lời xấu xa, cay nghiệt
Lại hiểm sâu từ miệng ngọc tuôn ra

Miệng cô mình như cả bụi hồng hoa
Thực đẹp tươi, nhưng ngay trong bụi rậm
Có nhiều rắn náu mình tinh ma lắm
Luôn rập rình phun nọc độc chết người

Má cô mình quả xinh đẹp tuyệt vời
Ha cái núm đồng tiền càng tuyệt vời xinh đẹp
Đấy là những hố sâu như huyệt
Nỗi khát khao điên dai đẩy tôi vào

Tóc cô mình cũng đẹp biết bao
Mái tóc xoăn che cái đầu tuyệt mĩ
Đấy là những chiếc lưới tình kỳ bí
Được giăng ra cho người ác bắt tôi

Và kia nữa, đôi mắt xanh da trời
Như làn sóng dịu êm và trong suốt
Hoá ra đấy là cổng vào địa ngục
Tôi đã coi là cổng tới thiên đàng

Chàng Un-rich lại tiếp tục lên đường
Nghe lá rừng thều thào, lòng ớn lạnh
Chàng bỗng thấy một bóng hình mảnh khảnh
Trông xanh xao, nhợt nhạt, thật u buồn

Chàng kêu lên: ôi mẹ, mẹ của con
Mẹ yêu con thắm nồng tình mẫu tử
Con lại nói năng, con lại làm điều dữ
Khiến mẹ đắng cay, sầu muộn suốt cuộc đời

Giá ngọn lửa khổ đau đương thiêu đốt lòng tôi
Làm khô được mắt mẹ hiền đẫm lệ
Giá như máu trong tim tôi có thể
Làm má mẹ xanh xao trở lại với sắc hồng

Chàng Un-rich lại tiếp tục lên đường
Trong rừng sâu trời bắt đầu đổ tối
Những tiếng nói lạ lùng luôn vọng tới
Và thầm thì, to nhỏ gió đêm lên


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)