Thơ » Đức » Heinrich Heine » Nước Đức, một truyện cổ tích mùa đông (1844)
Đăng bởi hongha83 vào 09/08/2015 10:20
Ich habe mich mit dem Kaiser gezankt
Im Traum, im Traum versteht sich -
Im wachenden Zustand sprechen wir nicht
Mit Fürsten so widersetzig.
Nur träumend, im idealen Traum,
Wagt ihnen der Deutsche zu sagen
Die deutsche Meinung, die er so tief
Im treuen Herzen getragen.
Als ich erwacht', fuhr ich einem Wald
Vorbei, der Anblick der Bäume,
Der nackten hölzernen Wirklichkeit,
Verscheuchte meine Träume.
Die Eichen schüttelten ernsthaft das Haupt,
Die Birken und Birkenreiser,
Sie nickten so warnend - und ich rief:
»Vergib mir, mein teurer Kaiser!
Vergib mir, o Rotbart, das rasche Wort!
Ich weiß, du bist viel weiser
Als ich, ich habe sowenig Geduld -
Doch komme du bald, mein Kaiser!
Behagt dir das Guillotinieren nicht,
So bleib bei den alten Mitteln:
Das Schwert für Edelleute, der Strick
Für Bürger und Bauern in Kitteln.
Nur manchmal wechsle ab, und laß
Den Adel hängen, und köpfe
Ein bißchen die Bürger und Bauern, wir sind
Ja alle Gottesgeschöpfe.
Stell wieder her das Halsgericht,
Das peinliche Karls des Fünften,
Und teile wieder ein das Volk
Nach Ständen, Gilden und Zünften.
Das alte Heilige Römische Reich,
Stell's wieder her, das ganze,
Gib uns den modrigsten Plunder zurück
Mit allem Firlifanze.
Das Mittelalter, immerhin,
Das wahre, wie es gewesen,
Ich will es ertragen - erlöse uns nur
Von jenem Zwitterwesen,
Von jenem Kamaschenrittertum,
Das ekelhaft ein Gemisch ist
Von gotischem Wahn und modernem Lug,
Das weder Fleisch noch Fisch ist.
Jag fort das Komödiantenpack,
Und schließe die Schauspielhäuser,
Wo man die Vorzeit parodiert -
Komme du bald, o Kaiser!«
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 09/08/2015 10:20
Tôi đã cãi nhau cùng hoàng đế
Xin hiểu cho, tôi chỉ cãi trong mơ!
Khi tỉnh táo, nào ai dám thế
Ai dám trái lời lãnh chúa, nhà vua!
Chỉ trong mơ, chỉ trong ảo mộng
Người Đức mình mới dám vậy thôi
Bao ý nghĩ từ lâu, sâu thẳm
Chỉ trong mơ mới nói thật lời!
Khi tỉnh dậy, xe qua rừng vắng
Tôi thấy mình đứng trước hàng cây
Trước thân gỗ trụi trần, ngay ngắn
Những cơn mơ vụt biến đi ngay
Những cây sồi lung lay dữ dội
Và bạch dương cảnh báo, nghiêng đầu
Tôi kêu lên: xin Người xá tội
Hỡi Đức Vua sáng láng trên cao!
Vua Râu Đỏ, xin được Người xá tội
Con biết con ăn nói vội vàng!
Người sáng suốt hơn điều con đã nói
Xin Người về! Con nóng ruột chờ mong
Chiếc máy chém nếu như Người không thích
Người cứ dùng các phương tiện đã quen:
Thanh kiếm ấy. Người dành cho quý tộc
Còn dây thừng treo cổ, để dân đen!
Cũng có lúc, xin tuỳ Người thay đổi
Quý tộc đem treo cổ. Lũ dân tôi
Thì xử trảm. Với Chúa trời cao vợi
Ta đều là tạo vật cả thôi
Hãy lập lại phiên toà treo cổ
Luật hành hình của Vua Các thứ 5
Chia đẳng cấp trong dận theo phường, tổ
Theo ngành nghề và các xưởng thủ công
Đế chế cũ thiêng liêng thời La Mã
Lập lại đi. Tất cả cứ như xưa
Hãy trả lại những điều ta gạt bỏ
Với bao nhiêu hài hước, dối lừa
Thời trung cổ, cái thời xa xưa lắm
Lại diễn ra, nguyên vẹn đến bây giờ
Ta chịu đựng, ta lại đòi giải phóng
Khỏi cảnh đời lưỡng tính nhớp nhơ
Khỏi triều đại mang danh kỵ sĩ
Mở trò đời hỗn tạp, hôi tanh
Khỏi ảo giác dối lừa, vô liêm sỉ
Mọi thứ trên đời phải rất phân minh
Kể cả bọn diễn viên hài, tống cổ!
Đóng cửa ngay các rạp hát, để làm chi!
Đừng mô phỏng các trò hề xưa cũ
Hãy về đi! Hoàng đế hỡi, về đi!