Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Hàn Mặc Tử » Gái quê (1936)
Đăng bởi tôn tiền tử vào 27/08/2021 22:51
Trai:
Mặt trăng tròn lên ngang cây chuối,
Bậu thương mình muốn hỏi bâng quơ...
Đêm nay trăng lặn mấy giờ,
Mấy giờ cành trúc bờ hồ lao xao
Gái:
Lòng em không gió mà xao,
Vì chưng, anh hỏi, ước ao duyên hờ,
Đêm nay không biết mấy giờ?
Con trăng nó lặn, trúc hồ nó xao...
Trai:
Em không biết rõ thì thưa,
Phải đền, anh cái nô đùa nghe em!
Đứng yên anh lặng anh xem
Đôi mắt ti hí tròm trèm ưng ai?
Gái:
Người em má đỏ hồng hào
Cái miệng ăn trầu xinh thật là xinh
Trai tơ ai muốn giao tình,
Lên trăng bẻ quế đem cành về đây...
Trai:
Sức anh ăn một nồi hai,
Tài hoa anh có kém ai bao giờ...
Hái trăng anh cũng nỏ từ,
Hái đôi trái mận bên bờ lòng em...
Gái:
Trai như anh là trai thông thạo
Nỡ đem tài giã gạo ba trăng
Mon men muốn lấy chị Hằng,
Sao không hổ thẹn với thằng con trai?
Trai:
Vì em, anh vứt tài trai,
Vứt cả tiền tài để được gần em.
Thú gì hơn thú ban đêm
Một trai, một gái đứng kèm với nhau...
Gái:
Người em như hạt lúa chiêm,
Anh không tị hiềm chung chạ làm khuya
Anh ơi, anh giã vừa vừa,
Em không theo kịp, mệt lừ anh ơi...
Trai:
Chày anh càng nện càng ròn,
Sức anh càng xuống càng mòn chày sương.
Thấy em anh đã thương thương,
Suốt cả đêm trường gắng gổ vì anh...
Gái:
Khoan khoan em đã thua rồi,
Dừng tay anh nghỉ, đôi lời em thưa...
Đêm nay biết sức có thừa...
Trai như anh đó mới vừa lòng em.
Trai và gái đồng hát:
Hai ta đã biết sức nhau,
Muốn chậm thì chậm còn mau không chừng.
Yêu thương ai cấm mà đừng,
Lấy nhau ai cản mà ngừng lấy nhau...