Nàng ngồi trên sàn gỗ
Lật giở đống thư dày.
Như một lớp tro nguội,
Nàng cầm chúng lên tay.

Những tờ giấy quen thuộc
Nàng nhìn, buồn, trầm ngâm,
Như linh hồn lặng lẽ
Nhìn thể xác đang nằm...    

Trong những bức thư ấy
Là cuộc sống nhạt nhòa,
Là tình yêu cay đắng
Và những ngày đã qua.    

Tôi đứng yên bên cạnh,
Sẵn sàng quì trước nàng,
Bỗng nhiên thấy rất sợ
Cái bóng ấy dịu dàng.    

Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)