Đăng bởi Gia Hưng vào 13/10/2022 01:03
Flüchtge Rosse tragen
Mich ohn Furcht und Zagen
Durch die weite Fern.
Und wer mich sieht, der kennt mich,
Und wer mich kennt, der nennt mich:
Den heimatslosen Herrn…
Niemand darf es wagen,
Mich danach zu fragen,
Wo mein Heimath sei:
Ich bin wohl nie gebunden
An Raum und flüchtge Stunden,
Bin wie der Aar so frei!
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Những con tuấn mã mang tôi đi
Không run rẩy và sợ hãi
Qua những vùng đất xa ngái.
Và ai nhìn thấy tôi, nhận ra tôi
Và ai nhận ra tôi, vội mở lời:
Kìa kẻ không nhà cửa…
Nhưng không ai đủ mạnh mẽ,
Để có thể hỏi tôi,
Quê hương tôi đâu rồi:
Tôi không bị ràng buộc
Vào thời gian thấm thoát
Và vào cả không gian,
Tôi tự do như một cánh đại bàng!