Thơ » Nga » Evgeny Evtushenko
Разве же можно,
чтоб все это длилось?
Это какая-то несправедливость...
Где и когда это сделалось модным:
"Живым - равнодушье,
внимание - мертвым?"
Люди сутулятся,
выпивают.
Люди один за другим
выбывают,
и произносятся
для истории
нежные речи о них –
в крематории...
Что Маяковского жизни лишило?
Что револьвер ему в руки вложило?
Ему бы –
при всем его голосе,
внешности –
дать бы при жизни
хоть чуточку нежности.
Люди живые –
они утруждают.
Нежностью
только за смерть награждают.
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 28/07/2008 06:05
Không lẽ ta cứ để
mãi mãi thế này chăng?
Một điều quá bất công...
Một thói quen kỳ lạ:
”Với kẻ sống – thờ ơ,
xót thương – khi họ mất”
Con người sống cơ cực
lao động và rượu chè.
Người nọ tiếp người kia
trở về với cát bụi
rồi người sống sẽ nói
lời trìu mến xót xa
sổ tang giọt lệ nhòa
đưa hồn về chín suối.
Nhưng tôi luôn muốn hỏi:
vì sao Maiakovski
phải vĩnh viễn ra đi?
khẩu súng kia ai đã
đặt vào bàn tay ông?
Lẽ ra khi còn sống
ông cần được người đời
thương yêu và trìu mến
dù chỉ một chút thôi.
Con người lúc còn sống.
cứ luôn bị quấy rầy,
Khi nhắm mắt xuôi tay
mới thấy lời trìu mến.
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi Tung Cuong ngày 05/08/2011 20:02
Sao có thể
để chuyện này kéo dài mãi?
Có cái gì
như thể cái bất công…
Hỏi khi nào
và ở đâu nay thành mốt:
“Người sống bị lãng quên,
người chết được quan tâm”
Con người ta khom lưng xuống,
tu rượu say.
Người nối người
cứ chia tay đi mãi
và dành cho lịch sử, người sống
đọc điếu văn rõ ân tình
về người chết
chỉ ở nhà thiêu xác…
Cái gì bắt
Maiakôpxki phải tự sát?
hỏi vì sao
ông cầm súng tự bắn mình?
Khi ông còn
tiếng nói và hình hài
lúc còn sống
đáng ra mời ông hưởng
dù một chút ân tình, ân nghĩa.
Nhưng người sống
chỉ gây lắm phiền hà
chỉ khi chết
mới thưởng lời ân nghĩa.
Tùng Cương dịch