Thơ » Nga » Evgeny Evtushenko
Đăng bởi hongha83 vào 23/07/2008 23:34, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Hoa Xuyên Tuyết vào 28/07/2008 11:37
Е. Ласкиной
Смеялись люди за стеной,
а я глядел на эту стену
с душой, как с девочкой больной
в руках, пустевших постепенно.
Смеялись люди за стеной.
Они как будто издевались.
Они смеялись надо мной,
и как бессовестно смеялись!
На самом деле там, в гостях,
устав кружиться по паркету,
они смеялись просто так,—
не надо мной и не над кем-то.
Смеялись люди за стеной,
себя вином подогревали,
и обо мне с моей больной,
смеясь, и не подозревали.
Смеялись люди... Сколько раз
я тоже, тоже так смеялся,
а за стеною кто-то гас
и с этим горестно смирялся!
И думал он, бедой гоним
и ей почти уже сдаваясь,
что это я смеюсь над ним
и, может, даже издеваюсь.
Да, так устроен шар земной,
и так устроен будет вечно:
рыдает кто-то за стеной,
когда смеемся мы беспечно.
Но так устроен мир земной
и тем вовек неувядаем:
смеется кто-то за стеной,
когда мы чуть ли не рыдаем.
И не прими на душу грех,
когда ты мрачный и разбитый,
там, за стеною, чей-то смех
сочесть завистливо обидой.
Как равновесье — бытие.
В нем зависть — самооскорбленье.
Ведь за несчастие твое
чужое счастье — искупленье.
Желай, чтоб в час последний твой,
когда замрут глаза, смыкаясь,
смеялись люди за стеной,
смеялись, все-таки смеялись!
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 23/07/2008 23:34
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Hoa Xuyên Tuyết ngày 28/07/2008 11:35
Đám người cười sau bức tường
Còn tôi đứng nhìn vào bức tường đó
Với tâm hồn lạnh giá
Như phải nắm bàn tay một cô gái ốm đau
Đám người cười sau bức tường
Chừng như họ đang cười nhạo báng
Họ diễu cười tôi đó
Và diễu cười tàn ác xiết bao!
Nhưng thật ra ở đây trong buổi tiếp tân
Mệt mỏi quay cuồng trên sàn gỗ
Họ cười đùa thường tình thế đó
Chẳng chế nhạo tôi, cũng chẳng diễu cợt ai
Đám người cười sau bức tường
Họ sưởi ấm mình bằng những cốc rượu vang
Và cười đùa thế thôi họ chẳng cần nghĩ ngợi
Chẳng nghi ngờ gì tâm hồn ốm yếu của tôi
Đám người cười...cười bao nhiêu bận
Tôi cũng cười theo bấy nhiêu
Và sau bức tường có ai ngồi im lặng
Nghe tiếng cười mà âm ỉ buồn theo
Bị ám ảnh bởi một niềm bất hạnh
Y cam lòng nhận lấy nỗi sầu bi
Y tưởng rằng tôi đang chế giễu y
Và có thể lại còn nhào báng
Vâng, trái đất này vốn được đặt bày thế đấy
Và sẽ còn an bài thế mãi
Khi chúng ta vô tư thả cửa cười đùa
Là lúc có người sau bức tường đang nức nở
Nhưng trái đất cũng được đặt bày như thế
Và mãi mãi không bao giờ thay đổi:
Khi ai đó cười đùa sau bức tường
Là khi chúng ta dường như đang nức nở
Đấy chính là lòng thiện ý nhân đôi
Và khi nghe thấy tiếng anh cười
Xin ai đó hãy đừng, chớ giận
Hãy nhìn qua bức tường bằng trái tim
Nhưng khi anh ảm đạm và tan nát
Xin cũng đừng nhận tội lỗi vào lòng
Đừng giận dữ và cũng đừng ghen tức
Khi có tiếng ai cười sau bức tường
Cuộc đời - là một sự bình quân
Giữa lòng ghen ghét - và lòng tự sỉ
Để bù vào sự bất hạnh nơi anh
Lẫn niềm hạnh phúc của người khác
Hãy mong rằng trong phút chót đời anh
Khi đôi mắt anh lần cuối cùng khép lại
Đám người sẽ vẫn cười sau bức tường
Vẫn cười và vẫn cười mãi mãi
Gửi bởi Tung Cuong ngày 11/09/2009 02:26
Đã sửa 4 lần, lần cuối bởi Tung Cuong ngày 03/11/2011 02:14
Bên kia tường có tiếng đùa cười,
tôi đưa mắt nhìn hoài bức tường đó,
với tâm hồn như con gái nhỏ đang ốm trong tay tôi,
đôi tay thấy mỗi ngày thêm nhẹ bẫng.
Bên kia tường có tiếng đùa cười.
Cứ như đám người đang đùa rỡn.
Họ cợt đùa trên số phận của tôi,
và tiếng cười thật vô lương tâm, cà chớn.
Thực ra họ đang tiếp đón bạn ở chơi,
mệt mỏi nhảy quay cuồng trên sàn gỗ,
thì đùa cười, làm ầm ỹ, thế thôi –
họ đâu có cười tôi hay ai khác nữa.
Bên kia tường có tiếng đùa cười,
họ nốc rượu cho người nóng đấy,
còn tôi ôm con nhỏ đang ốm trong tay tôi,
họ ồn ã, tình cảnh này, đâu ngờ tới.
Họ nói cười...Vì đã khối lần
chính tôi cũng đùa làm ồn như thế,
bên kia tường ai đấy phải tắt đèn,
đành cam phận mà lòng đau nhói.
Họ nghĩ rằng đang nhức nhối trong lòng,
nỗi buồn khiến họ gần đầu hàng, ngã gục,
rằng tôi đang nhảy múa, cười người,
và có thể còn cười chê họ.
Phải rồi, trái đất này là vậy thôi,
và sẽ muôn đời còn như thế:
Bên kia tường có người nức nở khôn nguôi,
mà ta ở đây hát cười ầm ỹ.
Nhưng trái đất này là vậy thôi
và vì thế sẽ muôn đời không héo hắt:
bên kia tường có tiếng đùa cười,
còn ta sắp khóc rơi nước mắt.
Xin bạn đừng thấy thế làm lòng,
khi bạn tả tơi trong lòng u tối,
có tiếng cười hí hớn bên kia tường,
đừng ghen tức cho lòng thêm bức bối.
Cuộc đời là một thế cân bằng.
Vừa có tị ghen, vừa càng tự sỉ.
Vì khi bạn rầu rĩ trong lòng
sẽ có người sướng rơn để cân bằng lại.
Hãy ước sao vào phút chót cuộc đời,
khi đôi mắt bạn khép rồi về nơi yên nghỉ,
bên kia tường lại ầm ỹ tiếng cười,
cứ để họ đùa, họ cười mệt nghỉ.