Thơ » Mỹ » Emily Dickinson
Đăng bởi estrange vào 30/08/2008 19:05
Because I could not stop for Death --
He kindly stopped for me --
The Carriage held but just Ourselves --
And Immortality.
We slowly drove -- He knew no haste
And I had put away
My labor and my leisure too,
For His Civility --
We passed the School, where Children strove
At Recess -- in the Ring --
We passed the Fields of Gazing Grain --
We passed the Setting Sun --
Or rather -- He passed Us --
The Dews drew quivering and chill --
For only Gossamer, my Gown --
My Tippet -- only Tulle --
We paused before a House that seemed
A Swelling of the Ground --
The Roof was scarcely visible --
The Cornice -- in the Ground --
Since then -- ‘tis Centuries -- and yet
Feels shorter than the Day
I first surmised the Horses’ Heads
Were toward Eternity --
Trang trong tổng số 1 trang (3 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi estrange ngày 30/08/2008 19:05
Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi estrange ngày 02/09/2008 15:16
Bởi tôi không dừng lại chờ đợi Tử Thần
Nên người dừng lại đợi tôi
Chuyến Xe của người chỉ có Chúng Tôi
Và Bất Tử.
Chúng tôi đi chậm rãi- Người chẳng phải vội vàng
Và tôi cũng cất đi
Những nghỉ ngơi, lao động,
Vì Sự Lịch Thiệp của người—
Chúng tôi đi qua Trường Học, nơi Trẻ Em cố gắng
Giữa giờ Giải Lao- trong Vòng Người-
Chúng tôi vượt qua Những Cánh Đồng Vàng Óng
Chúng tôi vượt qua Mặt Trời—
Hoặc là—Người vượt qua Chúng tôi—
Những Hạt Sương rơi run rẩy lạnh ướt—
Chỉ có Tơ Lụa trên Áo Choàng tôi—
Và Khăn Quàng tôi, chỉ bẳng Vải Mỏng—
Chúng tôi dừng trước Ngôi Nhà
Trông như chỗ Sưng Phồng của Mặt Đất—
Nóc Nhà gần như không hình bóng—
Và Mái Đua--ở trong lòng Mặt Đất –
Kể từ đấy- trải qua nhiều Thể Kỷ--
Nhưng với tôi, chúng ngắn hơn Một Ngày
Tôi từng đoán Những Chiếc Đầu Ngựa
Đang hướng về Vĩnh Cửu
Bởi vì tôi không thể đón chờ cái chết
Nên dịu dàng anh ấy đến chờ tôi
Chỉ hai chúng tôi trên cỗ xe huyền ấy
Và bất tử mà thôi
Chúng tôi dong xe thong thả
Anh vốn không hay vội vàng
Tôi gác sang bên công việc
Cả niềm nhàn hạ theo anh
Chúng tôi đi qua trường học
Xoay vòng bọn trẻ đang chơi
Đồng lúa nhìn theo đăm đắm
Xe qua chiều lặn mặt trời
Hay mặt trời qua chúng tôi
Những giọt sương rung buốt lạnh
Áo đêm tôi bằng sa mỏng
Và khăn choàng không ấm người.
Ngôi nhà mà chúng tôi dừng lại
Như đất đùn lên thành lò
Mái đâu sao mà không thấy
Trần nhà trong đất nằm sâu.
Từ đó hằng bao thế kỉ
Mà như ngắn hơn một ngày
Tôi ngờ những đầu ngựa ấy
Đang vươn về vĩnh cửu bay.
Gửi bởi VŨ THI CA ngày 20/10/2020 15:31
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi tôn tiền tử ngày 20/10/2020 22:01
Tôi không thể dừng lại chờ Thần chết
Thì vui lòng ngài dừng lại đợi tôi
Chuyến xe đi dẫu chỉ có hai người
Nhưng cùng nhau trên hành trình bất tử
Xe chầm chậm, chúng tôi đi thong thả
Việc thường ngày, lịch sự bỏ một bên
Ngài nhìn xem, kia đám trẻ trường làng
Đang nô đùa giờ giải lao vui vẻ
Chúng tôi qua trập trùng muôn đồng cỏ
Dưới hoàng hôn, chậm rãi ánh tà dương
Nghe sương rơi lác đác dọc con đường
Khăn áo mỏng vội vàng không bớt lạnh
Đây căn nhà chúng tôi dừng tạm lại
Một nấm trồi trên mặt đất lặng thinh
Mái nhà đây sao tôi ngỡ vô hình
Bởi đỉnh tường đã chìm trong lòng đất
Bao thế kỷ đã trôi qua phút chốc
Vẻn vẹn dồn trong một buổi phiêu du
Chuyến đi tiếp tôi đoán rằng ngài biết
Là hành trình vĩnh cửu đến thiên thu