Chưa có đánh giá nào
Ngôn ngữ: Tiếng Nga
2 bài trả lời: 2 bản dịch

Đăng bởi xinbac-tibo vào 27/07/2007 11:22

Они студентами были

Они студентами были.
Они друг друга любили.
Комната в восемь метров - чем не семейный дом?!
Готовясь порой к зачетам,
Над книгою или блокнотом
Нередко до поздней ночи сидели они вдвоем.

Она легко уставала,
И если вдруг засыпала,
Он мыл под краном посуду и комнату подметал.
Потом, не шуметь стараясь
И взглядов косых стесняясь,
Тайком за закрытой дверью белье по ночам стирал.

Но кто соседок обманет -
Тот магом, пожалуй, станет.
Жужжал над кастрюльным паром
их дружный осиный рой.
Ее называли лентяйкой,
Его ехидно хозяйкой,
Вздыхали, что парень - тряпка и у жены под
     пятой.

Нередко вот так часами
Трескучими голосами
Могли судачить соседки, шинкуя лук и морковь.
И хоть за любовь стояли,
Но вряд ли они понимали,
Что, может, такой и бывает истинная любовь!

Они инженерами стали.
Шли годы без ссор и печали.
Но счастье - капризная штука, нестойка
      порой, как дым.
После собранья, в субботу,
Вернувшись домой с работы,
Однажды жену застал он целующейся с другим.

Нет в мире острее боли.
Умер бы лучше, что ли!
С минуту в дверях стоял он, уставя
       в пространство взгляд.
Не выслушал объяснений,
Не стал выяснять отношений,
Не взял ни рубля, ни рубахи, а молча шагнул
   назад...
С неделю кухня гудела:
"Скажите, какой Отелло!
Ну целовалась, ошиблась... немного взыграла
     кровь!
А он не простил".- "Слыхали?"-
Мещане! Они и не знали,
Что, может, такой и бывает истинная любовь!

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của Nguyễn Viết Thắng

Họ đã từng là sinh viên
Họ đã từng yêu nhau như thế.
Căn phòng tám mét vuông – như một gia đình!
Họ cùng nhau học bài trong mùa thi cử
Trên quyến sách hay trên cuốn vở
Không ít khi hai người ngồi đến đêm.

Nàng có phần mệt mỏi
Và nếu bỗng nhiên ngủ mơ màng
Thì chàng rửa bát, quét phòng.
Sau đó gắng không làm ầm ĩ
Tránh những ánh mắt châm chọc xỏ xiên
Chàng trong đêm giặt áo quần lặng lẽ.

Nhưng ai lừa dối cô hàng xóm
Thì người ấy phù thuỷ trở thành.
Sau tiếng kêu lạo xạo của nồi soong
Điều ong tiếng ve vang lên
Người ta bảo nàng lười nhác
Còn chàng là bà nội trợ tận tâm
Rằng quần áo của vợ chàng phải giặt.

Không ít khi hàng tiếng đồng hồ
Xì xào những lời như vậy
Những cô hàng xóm đặt điều, băm hành tỏi.
Và dù cho họ cũng yêu
Nhưng chắc gì họ hiểu
Rằng có một tình yêu chân thật nhường kia!

Hai người ra trường, thành những kỹ sư
Nhiều năm tháng không biết đến buồn rầu hay xích mích
Nhưng hạnh phúc – là thứ thất thường, khó nết.
Một ngày thứ bảy, sau buổi họp
Chàng từ nơi làm việc trở về nhà
Gặp vợ mình đang ôm hôn người khác.

Trên đời này còn đau xót nào hơn.
Thà chết đi cho khuất mắt!
Chàng đứng bên bục cửa, bơ phờ ánh mắt
Không thèm nghe lời giải thích
Không thèm làm sáng tỏ vấn đề
Không lấy theo thứ gì, chàng lui bước trở ra…
Suốt cả tuần trong nhà bếp xì xào to nhỏ:
“Mọi người có biết chàng Othello nào
Nàng đã sai lầm… với người khác hôn nhau
Còn chàng thì không tha thứ”.
Hỡi những kẻ hẹp hòi! Họ có biết đâu
Rằng có một tình yêu chân tình như thế!

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Nguyễn Tùng Cương

Chàng nàng là sinh viên
Từng yêu nhau tha thiết
Phòng chỉ tám mét vuông
Thua gì tổ uyên ương?!
Lúc ôn thi căng óc,
Đọc vở, sách cùng nhau
Nhiều hôm thức đêm thâu
Luôn cụm đầu, ngồi sát.

Nàng vốn người dễ mệt
Nếu có lúc thiếp luôn,
Chàng quét nhà, rửa bát;
Làm xong, cố nhẹ nhàng.
Tránh mắt nhìn tọc mạch
Đêm cài chặt cửa lại
Kín đáo giặt áo quần.

Ai che mắt nổi mấy mẹ ranh
Chắc đã thành quái kiệt!
Rồi một bận, lũ ong
Đàm tiếu trong nhà bếp
Khói hơi bốc mịt mù..
Kẻ kháy: "Vợ lười khiếp!”
Khích bác:”Chồng -người hầu!”
Người thở than:”Chú bé
Rẻ lau chân bà hoàng”.

Họ hàng giờ tán gẫu
Giọng búa lớn, đao to
Tay gọt hành, cà rốt
Miệng hay nói tình yêu
Nhưng chắc đâu họ hiểu
Thế nào là thật yêu!

Ra trường thành kỹ sư.
Ngày tháng đi vun vút.
Chàng nàng sống yên vui
Nhưng trớ trêu hạnh phúc
Mỏng manh giống khói chiều.

Một thứ bảy, tan họp,
Làm xong việc, về nhà
Gặp vợ hôn người khác.
Không gì đau xót bằng
Muốn chết cho nhẹ xác!
Chân dính chặt hành lang
Mắt nhìn càng ngơ ngác.

Chẳng buồn nghe nài nỉ,
Không làm rõ thực hư,
Tiền nong quăng lại cả,
Lặng lẽ chàng bỏ đi.

Cả tuần, bếp xì xào:
“Đúng là Ôtenlô nhỉ!
Vợ hôn thì đã sao
Ai chả từng vấp ngã…
Máu ghen đã hơi cao…
Chỉ thế, không tha thứ!
Đã từng thấy ai chưa!”
Người đời quen nhỏ nhen
Họ làm sao hiểu được
Thế nào thật là  yêu!

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời