Thơ » Italia » Dante Alighieri » Thần khúc » Địa ngục
Đăng bởi demmuadong vào 01/01/2007 22:59
«Vexilla regis prodeunt inferni
verso di noi; però dinanzi mira»,
disse 'l maestro mio «se tu 'l discerni».
Come quando una grossa nebbia spira,
o quando l'emisperio nostro annotta,
par di lungi un molin che 'l vento gira,
veder mi parve un tal dificio allotta;
poi per lo vento mi ristrinsi retro
al duca mio; ché non lì era altra grotta.
Già era, e con paura il metto in metro,
là dove l'ombre tutte eran coperte,
e trasparien come festuca in vetro.
Altre sono a giacere; altre stanno erte,
quella col capo e quella con le piante;
altra, com'arco, il volto a' piè rinverte.
Quando noi fummo fatti tanto avante,
ch'al mio maestro piacque di mostrarmi
la creatura ch'ebbe il bel sembiante,
d'innanzi mi si tolse e fé restarmi,
«Ecco Dite», dicendo, «ed ecco il loco
ove convien che di fortezza t'armi».
Com'io divenni allor gelato e fioco,
nol dimandar, lettor, ch'i' non lo scrivo,
però ch'ogne parlar sarebbe poco.
Io non mori' e non rimasi vivo:
pensa oggimai per te, s'hai fior d'ingegno,
qual io divenni, d'uno e d'altro privo.
Lo 'mperador del doloroso regno
da mezzo 'l petto uscìa fuor de la ghiaccia;
e più con un gigante io mi convegno,
che i giganti non fan con le sue braccia:
vedi oggimai quant'esser dee quel tutto
ch'a così fatta parte si confaccia.
S'el fu sì bel com'elli è ora brutto,
e contra 'l suo fattore alzò le ciglia,
ben dee da lui proceder ogne lutto.
Oh quanto parve a me gran maraviglia
quand'io vidi tre facce a la sua testa!
L'una dinanzi, e quella era vermiglia;
l'altr'eran due, che s'aggiugnieno a questa
sovresso 'l mezzo di ciascuna spalla,
e sé giugnieno al loco de la cresta:
e la destra parea tra bianca e gialla;
la sinistra a vedere era tal, quali
vegnon di là onde 'l Nilo s'avvalla.
Sotto ciascuna uscivan due grand'ali,
quanto si convenia a tanto uccello:
vele di mar non vid'io mai cotali.
Non avean penne, ma di vispistrello
era lor modo; e quelle svolazzava,
sì che tre venti si movean da ello:
quindi Cocito tutto s'aggelava.
Con sei occhi piangea, e per tre menti
gocciava 'l pianto e sanguinosa bava.
Da ogne bocca dirompea co' denti
un peccatore, a guisa di maciulla,
sì che tre ne facea così dolenti.
A quel dinanzi il mordere era nulla
verso 'l graffiar, che talvolta la schiena
rimanea de la pelle tutta brulla.
«Quell'anima là sù c'ha maggior pena»,
disse 'l maestro, «è Giuda Scariotto,
che 'l capo ha dentro e fuor le gambe mena.
De li altri due c'hanno il capo di sotto,
quel che pende dal nero ceffo è Bruto:
vedi come si storce, e non fa motto!;
e l'altro è Cassio che par sì membruto.
Ma la notte risurge, e oramai
è da partir, ché tutto avem veduto».
Com'a lui piacque, il collo li avvinghiai;
ed el prese di tempo e loco poste,
e quando l'ali fuoro aperte assai,
appigliò sé a le vellute coste;
di vello in vello giù discese poscia
tra 'l folto pelo e le gelate croste.
Quando noi fummo là dove la coscia
si volge, a punto in sul grosso de l'anche,
lo duca, con fatica e con angoscia,
volse la testa ov'elli avea le zanche,
e aggrappossi al pel com'om che sale,
sì che 'n inferno i' credea tornar anche.
«Attienti ben, ché per cotali scale»,
disse 'l maestro, ansando com'uom lasso,
«conviensi dipartir da tanto male».
Poi uscì fuor per lo fóro d'un sasso,
e puose me in su l'orlo a sedere;
appresso porse a me l'accorto passo.
Io levai li occhi e credetti vedere
Lucifero com'io l'avea lasciato,
e vidili le gambe in sù tenere;
e s'io divenni allora travagliato,
la gente grossa il pensi, che non vede
qual è quel punto ch'io avea passato.
«Lèvati sù», disse 'l maestro, «in piede:
la via è lunga e 'l cammino è malvagio,
e già il sole a mezza terza riede».
Non era camminata di palagio
là 'v'eravam, ma natural burella
ch'avea mal suolo e di lume disagio.
«Prima ch'io de l'abisso mi divella,
maestro mio», diss'io quando fui dritto,
«a trarmi d'erro un poco mi favella:
ov'è la ghiaccia? e questi com'è fitto
sì sottosopra? e come, in sì poc'ora,
da sera a mane ha fatto il sol tragitto?».
Ed elli a me: «Tu imagini ancora
d'esser di là dal centro, ov'io mi presi
al pel del vermo reo che 'l mondo fóra.
Di là fosti cotanto quant'io scesi;
quand'io mi volsi, tu passasti 'l punto
al qual si traggon d'ogne parte i pesi.
E se' or sotto l'emisperio giunto
ch'è contraposto a quel che la gran secca
coverchia, e sotto 'l cui colmo consunto
fu l'uom che nacque e visse sanza pecca:
tu hai i piedi in su picciola spera
che l'altra faccia fa de la Giudecca.
Qui è da man, quando di là è sera;
e questi, che ne fé scala col pelo,
fitto è ancora sì come prim'era.
Da questa parte cadde giù dal cielo;
e la terra, che pria di qua si sporse,
per paura di lui fé del mar velo,
e venne a l'emisperio nostro; e forse
per fuggir lui lasciò qui loco vòto
quella ch'appar di qua, e sù ricorse».
Luogo è là giù da Belzebù remoto
tanto quanto la tomba si distende,
che non per vista, ma per suono è noto
d'un ruscelletto che quivi discende
per la buca d'un sasso, ch'elli ha roso,
col corso ch'elli avvolge, e poco pende.
Lo duca e io per quel cammino ascoso
intrammo a ritornar nel chiaro mondo;
e sanza cura aver d'alcun riposo,
salimmo sù, el primo e io secondo,
tanto ch'i' vidi de le cose belle
che porta 'l ciel, per un pertugio tondo.
E quindi uscimmo a riveder le stelle.
Trang trong tổng số 1 trang (3 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi demmuadong ngày 01/01/2007 22:59
Tầng địa ngục thứ IX. Ngục thứ tư (Giudecca): Luisife và ba tên tội phạm lớn nhất của nhà thờ: Juda, Bruto và Cassio. Hai nhà thơ trở về trần thế.
Đoàn cờ lệnh của Diêm vương đang tiến,
Về phía chúng ta. Thầy tôi bảo:
"Con hãy nhìn phía trước, xem có thấy gì không?"
Tôi thấy ở đàng xa như có đám sương mù dầy đặc,
Bốc lên, hay khi đêm xuống trên bán cầu chúng ta,
Hiện ra cái cối xay mà gió đang xoay cánh.
Cái mà tôi thấy lúc đó trông giống như vậy,
Để tránh gió tôi nép vào sau lưng thầy hướng dẫn,
Vì cũng không có chỗ ẩn nấp nào khác.
Nay tôi vẫn run lên khi viết lại điều đó,
Tôi đã ở nơi băng bao bọc toàn bộ các âm hồn,
Trong băng, họ trong suốt như cọng rơm trong thuỷ tinh.
Kẻ thì nằm, kẻ thì đứng
Kẻ này đứng bằng đầu, kẻ kia trên hai chân,
Một kẻ khác thì uốn vòng cung, mặt hướng về hai chân.
Khi chúng tôi tiến đến khá gần,
Vì thầy tôi muốn chỉ cho tôi thấy,
Tạo hoá đã tạo ra một nhân vật đẹp biết bao!
Người đứng tránh ra trước tôi và bảo tôi dừng lại:
Đây là Dite - người nói - và đây là nơi
Con phải tự trang bị thêm lòng dũng cảm".
Lúc đó tôi lạnh cứng người và không còn sức lực
Tôi không thể hỏi gì thêm hỡi bạn đọc và tôi cũng không thể viết ra,
Vì mọi lời nói sẽ là quá ít ỏi!
Tôi chưa chết nhưng cũng không còn sống,
Nếu bạn có trí thông minh, xin hày đoán xem,
Lúc đó tôi như thế nào, không sống mà cũng không chết.
Ở đó vị hoàng đế của vương quốc đau thương
Nhô nửa mình ra khỏi lớp băng,
Tôi có thể so tầm vóc mình với vị khổng lồ.
So những khổng lồ với cánh tay của Dite
Từ đó có thể hình dung ra toàn bộ,
Sao cho tương ứng với các phần khác.
Xưa hắn đẹp thế mà nay sao xấu vậy!
Nó đã dám nổi dậy chống lại người tạo ra nó,
Và mọi điều xấu đều từ đó mà ra.
Ôi kinh ngạc biết bao đối với tôi,
Khi tôi thấy hắn có những ba mặt,
Một mặt ở phía trước toàn màu đỏ.
Hai mặt nữa bổ sung cho mặt thứ nhất,
Nối liền nhau với đỉnh đầu,
Ở phía trên, chính giữa mỗi vai.
Mặt phía phải như nửa vàng, nửa trắng
Còn mặt trái trông tựa những người,
Tới từ xứ sở sông Nilo chảy xuống
Dưới mỗi mặt dương ra đôi cánh lớn,
Với kích thước một con chim to như đáng phải có,
Tôi chưa từng thấy ngoài biển những cánh buồm to như thế,
Chúng không có lông chim mà giống cánh dơi,
Và mỗi khi vỗ cánh,
Thì lại tạo ra luồng gió lạnh.
Làm cho đầm Cosito đóng băng,
Hắn khóc với sáu con mắt và từ ba cái cằm,
Rỏ xuống nước mắt và bọt mép lẫn máu.
Trong mỗi miệng, hắn dùng răng,
Nhai một kẻ phạm tội, như một máy nghiền,
Thế là cùng một lúc, hắn hành hạ ba người
Đối với tên ở đằng trước, vết cắn chẳng thấm gì,
Sơ vỡí những vết cào, đôi khi bóc hết,
Toàn bộ da dọc sống lưng.
"Âm hồn ở trên chịu hình phạt nặng nhất,
Thầy tôi nói - đó là Juda Icariote,
Đầu nó ở trong mõm, ở phía ngoài đôi chân giãy dụa.
Hai kẻ khác đầu chúc xuống dưới,
Kẻ bị treo từ cái mỏm đen là Bruto
Hãy nhìn nó quằn quại mà không kêu một tiếng.
Còn tên kia chân tay to khỏe là Cassio
Nhưng đêm đã trở lại và bây giờ,
Phải đi thôi vì chúng ta đã xem rất cả".
Như thầy muốn, tôi ôm hôn cổ người,
Thầy đã chọn đúng lúc và nơi thích hợp.
Khi các cánh kia dang rộng.
Thầy nắm vào sườn đầy lông lá,
Rồi từ túm này sang túm khác để trèo xuống.
Giữa đám lông rậm và các vỏ băng.
Khi chúng tôi xuống đến chỗ,
Đùi khớp và háng nhô ra,
Thầy hướng dẫn của tôi mệt nhọc và lo sợ,
Lộn đầu xuống nơi hai chân,
Và bám vào lớp lông để trèo lên,
Đến nỗi tôi tưởng thầy quay lại Địa ngục.
Thầy nói, thở hổn hển như một người kiệt sức,
"Hãy bám cho chắc, chính với những bậc thang này
Chúng ta sẽ rời khỏi chốn bao đau khổ này".
Rồi ra khỏi nơi đó, nhờ một lôt hổng của mỏm đá,
Thầy đặt tôi ngồi cạnh lối ra,
Vừa đi tới với những bước chân thận trọng.
Tôi ngước mắt nhìn lên và tưởng lại trông thấy Luisifero
Như khi tôi vừa rời hắn ra đi,
Nhưng tôi lại thấy hai chân nó giơ lên không,
Lúc đó tôi cực bối rối,
Những kẻ thô thiển chắc đã nghĩ
Điểm tôi vượt qua là đâu,
"Hãy đứng kên đi, thầy bảo tôi
Hành trình còn dài mà đường thì xấu,
Và mặt trời đã tới gần nửa buổi."
Nơi chúng tôi đang đứng không phải là một phòng cung điện.
Mà chỉ là một hang động tự nhiên,
Nền gồ ghề và không một chút ánh sáng.
Khi đã đứng lên, tôi nói:
"Thưa thầy, trước khi rời chốn vực sâu này.
Xin thầy nói đôi lời để con khỏi điều lầm lẫn.
Băng đâu cả rồi, và người này sao lại chúc đầu xuống dưới
Và tại sao lại cần ít giờ thế
Để mặt trời chuyển từ tối đến sáng?"
Và người trả lời: "Con vẫn còn hình dung,
Ở phía bên kia trung tâm nơi ta đã túm lông,
Con trùng ghê tởm đang khoét thủng thế giới,
Con đã ở bên ấy trong thời gian ta trèo xuống,
Nhưng khi ta quay lại con đã vượt qua điểm ấy,
Nơi từ mọi phía các sức nặng đều hướng vào.
Và bây giờ con đã ở bán cầu dưới
Đối xứng với bán cầu che phủ miền khô ráo,
Dưới đỉnh bán cầu đó đã qua đời.
Một con người được sinh ra và sống không tội lỗi,
Con đang đứng trên quả cầu nhỏ,
Và mặt kia là vùng Giudecca.
Ở đây là ban ngày thì bên kia là buổi tối,
Và cái tên có bộ lông làm thang cho ta xuống,
Vẫn bị trồng ở đó như trước kia.
Chính ở phía bên bày đó đã rơ từ trời xuống,
Và quả đất xưa kia trải rộng đến đây,
Vì khiếp sợ nó đã trốn xuống biển.
Và chạy đến bán cầu của chúng ta,
Có thể để trốn nó mà để lại khoảng trống này,
Cái mà người ta thấy trên cao là nơi nó nhô lên".
Có một nơi ở đằng kia, cách xa Bendebu,
Cũng trải dài bằng cái hang này,
Nhìn bằng mắt không thể thấy, nhưng nghe được.
Tiếng con suối nhỏ chảy xuống đó,
Qua một lỗ nhỏ trong đá mà nước đã xuyên thủng,
Theo dòng chảy nó mở ra và dốc xuống thoai thoải.
Thầy hướng dẫn và tôi theo con đường khuất đó,
Chúng tôi trở lại thế giới sáng sủa,
Và chẳng một chút quan tâm đến việc nghỉ ngơi!
Chúng tôi trèo lên, thầy thứ nhất, tôi thứ hai,
Cho đến khi, cuối cùng thấy được những sự vật đẹp đẽ,
Mà trời chuyên chở và theo một lỗ tròn nhỏ,
Chúng tôi đi ra từ đó và thấy lại các vì sao.
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi demmuadong ngày 01/01/2007 23:00
"‘The Banners of the King of Hell Advance’
Closer to us," my master said; "so look
Straight ahead and see if you can spot them."
Just as when a thick fog starts to settle
5 Or when evening darkens all our hemisphere,
Far-off a windmill appears to be rotating,
So I thought I saw such a structure there.
Then out of the wind I stepped back behind
My guide, because there was no other shelter.
10 I was now — and with fear I set it down
In verse — where the shades were wholly sealed
And yet showed through below like straws in glass.
Some of them lie flat, some stand upright,
One on his head and one upon his soles;
15 Another, like a bow, bends face to foot.
When we had made our way so far forward
That my master sensed it time to show me
The creature who was once so beautiful,
He took a step aside and made me stop;
20 "Look at Dis," he said, "look at the place
Where you must arm yourself with steadfastness."
How faint and frozen, reader, I grew then
Do not inquire: I shall not write it down,
Since all my words would be too few and weak.
25 I did not die and still I did not live.
Think for yourself — should you possess the talent —
What I became, robbed of both life and death!
The emperor of the kingdom of despair
Rose up from mid-chest out of the sheer ice;
30 And I come closer to a giant’s height
Than giants match the size of his huge arms:
See now how large the whole of him must be
If it’s proportionate to that one part!
Were he once as beautiful as now he’s ugly
35 (And yet he raised his fist against his Maker!)
Well may all our grief come down from him!
Oh how much wonder was it for me when
I saw that on his head he had three faces:
One in front — and it was fiery red —
40 And two others, which joined onto this one
Above the center of his shoulder blades,
And all three came together at his crown.
The right face seemed halfway white and yellow
While the left one looked the color of the race
45 That lives close to the source of the Nile.
Beneath each face there sprouted two large wings,
Suitably massive for such a bird of prey:
I never sighted sails so broad at sea.
They had no feathers but looked just like a bat’s,
50 And he kept flapping these wings up and down
So that three winds moved out from in around him:
This was the cause Cocytus was all iced.
With six eyes he wept, and from his three chins
Dripped down the teardrops and a bloody froth.
55 In each mouth he mashed up a separate sinner
With his sharp teeth, as if they were a grinder,
And in this way he put the three through torture.
For the one in front, the biting was as nothing
Compared to the clawing, for at times his back
60 Remained completely stripped bare of its skin.
"That soul up there who suffers the worst pain,"
My master said, "is Judas Iscariot —
His head within, he kicks his legs outside.
"Of those other two, with their heads hung down,
65 The one who hangs from the black snout is Brutus:
Look how he writhes and mutters not a word!
"That other one is Cassius, who seems brawny.
But nightfall rises once again, and we now
Must take our leave, since we have seen the whole."
70 As he requested, I held him round the neck,
And then he waited the right time and place,
And when the wings spread open wide enough
He caught firm hold of Satan’s shaggy flanks.
Downward from shock to shock he climbed below
75 Between the matted hair and frozen crust.
When we were at the point at which the thigh
Revolves, right where the hip widens out,
My guide, by straining and agonizing effort,
Turned his head round to where his legs had been
80 And grabbed the hair, like a man climbing up,
So that I thought we’d headed back to hell!
"Hold tight! these are the only stairs to take us
Out of this sin-filled hole," said my master,
Panting, like a man worn out, for breath.
85 Then he squeezed through the crevice of a rock
And raised me up onto its rim to sit,
And afterward reached me with one wary step.
I lifted up my eyes, thinking I’d see
Lucifer as I had left him — instead
90 I found him with his legs suspended upward!
And if at that time I became confused
Let dull minds judge: those who do not see
What point it was that I must just have passed.
"Stand up!" my master said, "Up on your feet!
95 The way is long and the path strenuous.
The sun once more turns back to middle tierce."
It was no palace hall, the place where we
Had come, but a natural stone cavern
With scanty lighting and a treacherous floor.
100 "Before we uproot ourselves from this abyss,
My master," said I when I stood up straight,
"Talk to me a bit to clear my error:
"Where is the ice? And how can he be fixed
Upside-down like that? And how in so short time
105 Has the sun moved from dusk to morning?"
And he told me, "You picture yourself still
On the other side of center where I caught
The hair of the vile worm that pierced the earth.
"You were there as long as I climbed downward.
110 When I turned myself round you passed the point
To which all weight on every side pulls down.
"And now you come under the hemisphere
Opposite that which domes the vast dry land:
There, beneath its pinnacle of sky,
115 "The Man, sinless in birth and life, was slain.
Your feet stand on a little sphere, a spot
That marks the other side of Judecca.
"Here it is morning when it is evening there,
And he whose hair supplied our ladder down
120 Is still stuck fast, as he was from the first.
"He fell down straight from heaven on this side,
And the land, which once had bulged out here,
In fright at his fall cloaked itself with sea
"And rushed up toward our hemisphere; perhaps,
125 What you see on this side, to flee from him,
Left this space vacant here and spurted upward.
"Below, as far away from Beelzebub
As the limit of his tomb, there is a place
Which is known not by sight but by the sound
130 "Of a small stream that courses down this way
Along the hollow of a rock it wore
Away with winding flow and trickling fall."
Along that hidden path my guide and I
Started out to return to the bright world.
135 And without a thought for any resting-stops,
We bounded up, he first and I second,
Until, through a round opening, I saw
Some of the lovely things the heavens hold:
From there we came out to see once more the stars.
Gửi bởi nguyenvanthiet ngày 28/05/2007 06:03
KHÚC XXXIV
Tầng Địa ngục thứ chín, ngục thứ tư (Giuđécca) – Trở về
“Đoàn cờ lệnh của Diêm vương đang tiến
Về phía chúng ta – thầy nói với tôi –
Con hãy nhìn, có gì trong u ám?”
4 Khi đêm đến trong bầu trời của ta
Hay trong sương mù ánh mắt nhìn khó
Một cối xay đang xoay cánh từ xa.
7 Cái mà tôi thấy, giống như vậy đó
Để tránh gió tôi nép vào lưng thầy
Vì chẳng có chỗ ẩn nấp nào nữa.
10 Viết lại điều này tôi vẫn thấy run
Tôi đã ở trong lòng băng giá đó
Hồn trong băng như rơm trong thủy tinh.
13 Một số này nằm, số kia lại đứng
Kẻ đứng bằng đầu, kẻ bằng hai chân
Kẻ uốn vòng cung, về hai chân – mặt hướng.
16 Khi chúng tôi đã tiến đến khá gần
Thầy của tôi muốn chỉ cho tôi thấy
Kẻ có một thời với vẻ đẹp xinh.
19 Thầy đứng ra phía trước tôi và nói:
“Đây là Đitê, và đây là nơi
Mà sự sợ hãi con cần xua đuổi”.
22 Tôi không còn sức lực, lạnh cứng người
Xin bạn đừng hỏi gì thêm, bạn đọc
Không đáng phí sức để viết điều này.
25 Tôi chưa chết, nhưng cũng không còn sống
Nếu bạn thông minh xin hãy đoán xem
Lúc đó tôi không chết mà không sống.
28 Vị chúa tể của vương quốc đau thương
Nhô ra khỏi lớp băng nửa phần ngực
Tôi có thể so mình với vĩ nhân.
31 So vĩ nhân với cánh tay Đitê
Từ đó bạn hình dung ra toàn bộ
Sao cho tương xứng với các phần kia.
34 Xưa hắn đẹp, mà nay xấu như ma
Đã dám liều chống lại Đấng Tạo hoá
Và điều xấu xa từ đó mà ra.
37 Vô cùng kinh ngạc với tôi lúc đó
Khi thấy hắn có ba mặt trên người
Một mặt ở phía trước, toàn màu đỏ.
40 Còn trên vai này và trên vai kia
Hai mặt bổ sung cho mặt thứ nhất
Và nói liền nhau qua phía đỉnh đầu.
43 Mặt phía phải như nửa vàng nửa trắng
Mặt phía trái như mặt của những người
Từ xứ sở sông Nilô chảy xuống.
46 Dưới mỗi mặt giương ra đôi cánh lớn
Với kích thước của một con chim to
To hơn nhiều những cánh buồm ngoài biển.
49 Chúng không có lông chim mà vẻ giống
Như cánh dơi khi vỗ cánh lên trời
Trên đồng tối đuổi ba luồng gió mạnh.
52 Làm cho đầm Côsitô đóng băng
Hắn khóc với sáu con mắt, và rỏ xuống
Bọt mép lẫn máu từ ba cái cằm.
55 Trong mỗi miệng như thế hắn dùng răng
Nhai một kẻ tội phạm, và ba phía
Cùng một lúc hắn hành hạ ba tên.
58 Tên đằng trước hàm răng không kinh hoàng
Bằng móng tay, vì đôi khi bóc hết
Toàn bộ da ở trên cả sống lưng.
61 “Tên ở trên chịu hình phạt nặng nhất –
Thầy tôi nói – đó là Giuđa Itcariôtê
Đầu trong mồm, phía ngoài chân giãy đạp.
64 Còn hai tên này đầu đang chúc xuống
Kẻ bị treo từ mõm là Bờrutô
Nó quằn quại mà không kêu một tiếng.
67 Tên tay chân to khoẻ là Cátxiô
Nhưng đêm đã về, giờ đã đến lúc
Ta lên đường, tất cả đã xem qua”.
70 Như thầy muốn, tôi ôm hôn cổ người
Thầy chọn đúng lúc và nơi thích hợp
Ngay vừa khi giang rộng những cánh kia.
73 Thầy tiến đến, nắm vào sườn đầy lông
Trèo xuống từ túm này sang túm khác
Giữa đám lông rậm và các vỏ băng.
76 Khi chúng tôi đã xuống gần đến chỗ
Nơi đùi khép vào và háng nhô ra
Thầy của tôi thấy mệt và lo sợ.
79 Thầy lộn đầu xuống, chân giơ ngược
Rồi bám vào lớp lông để trèo lên
Tôi tưởng thầy lại quay về Địa ngục.
82 Thầy thở hổn hển như người kiệt sức:
“Hãy bám vào cho chắc bậc thang này
Đấy là đường để thoát ra khỏi ngục”.
85 Chúng tôi đi ra qua một lỗ hổng
Thầy vừa đặt tôi ngồi cạnh lối ra
Vừa đi tới với những bước thận trọng.
88 Tôi ngước mắt, tưởng thấy Luyxipherô
Giống như khi tôi vừa rời khỏi hắn
Còn nó hai chân giơ lên trên cao.
91 Khi đó toàn thân cực kỳ run rẩy
Tự xét đoán, ai nghe câu chuyện này
Điểm tôi đã vượt qua là đâu vậy.
94 “Con hãy đứng lên đi – thầy tôi nói –
Đường còn xa và không chút dễ dàng
Mà mặt trời thì đã gần nửa buổi”.
97 Chúng tôi đứng không phải trong cung điện
Mà chỉ là một hang động tự nhiên
Nên gồ ghề, không một chút ánh sáng.
100 “Thầy ơi – tôi nói khi đã đứng lên –
Khi ta còn ở đây, trong vực thẳm
Thầy nói đôi lời để con khỏi lầm.
103 Băng đâu rồi? Người này sao chúc xuống
Và tại sao cần rất ít thời gian
Để mặt trời chuyển từ đêm đến sáng?”
106 Thầy trả lời: “Con vẫn còn hình dung
Ở phía bên kia, nơi ta đã túm
Lông côn trùng đang đục khoét trần gian.
109 Con ở bên ấy khi ta trèo xuống
Và khi quay lại, con đã vượt qua
Cái điểm mọi phía hướng vào sức nặng.
112 Bây giờ con đã ở dưới bán cầu
Đối xứng với cái bán cầu che phủ
Miền khô ráo trên bóng những miền cao.
115 Không lỗi lầm một Con người đã qua.
Giờ con đang đứng trên quả cầu nhỏ
Mặt bên kia là vùng Giuđécca.
118 Ở đây ban ngày, bên kia buổi tối
Tên có bộ lông làm thang cho ta
Vẫn bị trồng ở đó, như trước đấy.
121 Nó rơi từ trời xuống phía bên này
Quả đất ngày xưa đến đây trải rộng
Nhưng vì sợ đã tụt xuống biển sâu.
124 Có thể vì thế, đã chừa khoảng trống
Khi chạy sang bán cầu của chúng ta
Phần ta thấy nó nhô cao là ngọn”.
127 Có một nơi cách xa Bendebu
Bờ của nó trải về miền xa thẳm
Mắt nhìn không thấy nhưng tai nghe ra.
130 Có một con suối mà dòng nước chảy
Xuyên qua vách đá bằng một lỗ tròn
Nước chảy ra rồi dốc xuống thoai thoải.
133 Thầy và tôi theo con đường khuất này
Chúng tôi bước lên, về nơi sáng sủa
Chẳng hề quan tâm đến việc nghỉ ngơi.
136 Thầy đi đầu, còn tôi theo sát gót
Mắt tôi nhìn ra vẻ đẹp xiết bao
Hướng bầu trời, qua lỗ tròn thấy được.
139 Chúng tôi ra, thấy lại các vì sao.
##.Hết Địa ngục 34 khúc ca, 4730 câu thơ.##