Thơ » Italia » Dante Alighieri » Thần khúc » Địa ngục
Đăng bởi demmuadong vào 04/11/2006 20:18
Già era dritta in sù la fiamma e queta
per non dir più, e già da noi sen gia
con la licenza del dolce poeta,
quand'un'altra, che dietro a lei venia,
ne fece volger li occhi a la sua cima
per un confuso suon che fuor n'uscia.
Come 'l bue cicilian che mugghiò prima
col pianto di colui, e ciò fu dritto,
che l'avea temperato con sua lima,
mugghiava con la voce de l'afflitto,
sì che, con tutto che fosse di rame,
pur el pareva dal dolor trafitto;
così, per non aver via né forame
dal principio nel foco, in suo linguaggio
si convertian le parole grame.
Ma poscia ch'ebber colto lor viaggio
su per la punta, dandole quel guizzo
che dato avea la lingua in lor passaggio,
udimmo dire: «O tu a cu' io drizzo
la voce e che parlavi mo lombardo,
dicendo "Istra ten va, più non t'adizzo",
perch'io sia giunto forse alquanto tardo,
non t'incresca restare a parlar meco;
vedi che non incresce a me, e ardo!
Se tu pur mo in questo mondo cieco
caduto se' di quella dolce terra
latina ond'io mia colpa tutta reco,
dimmi se Romagnuoli han pace o guerra;
ch'io fui d'i monti là intra Orbino
e 'l giogo di che Tever si diserra».
Io era in giuso ancora attento e chino,
quando il mio duca mi tentò di costa,
dicendo: «Parla tu; questi è latino».
E io, ch'avea già pronta la risposta,
sanza indugio a parlare incominciai:
«O anima che se' là giù nascosta,
Romagna tua non è, e non fu mai,
sanza guerra ne' cuor de' suoi tiranni;
ma 'n palese nessuna or vi lasciai.
Ravenna sta come stata è molt'anni:
l'aguglia da Polenta la si cova,
sì che Cervia ricuopre co' suoi vanni.
La terra che fé già la lunga prova
e di Franceschi sanguinoso mucchio,
sotto le branche verdi si ritrova.
E 'l mastin vecchio e 'l nuovo da Verrucchio,
che fecer di Montagna il mal governo,
là dove soglion fan d'i denti succhio.
Le città di Lamone e di Santerno
conduce il lioncel dal nido bianco,
che muta parte da la state al verno.
E quella cu' il Savio bagna il fianco,
così com'ella sie' tra 'l piano e 'l monte
tra tirannia si vive e stato franco.
Ora chi se', ti priego che ne conte;
non esser duro più ch'altri sia stato,
se 'l nome tuo nel mondo tegna fronte».
Poscia che 'l foco alquanto ebbe rugghiato
al modo suo, l'aguta punta mosse
di qua, di là, e poi diè cotal fiato:
«S'i' credesse che mia risposta fosse
a persona che mai tornasse al mondo,
questa fiamma staria sanza più scosse;
ma però che già mai di questo fondo
non tornò vivo alcun, s'i' odo il vero,
sanza tema d'infamia ti rispondo.
Io fui uom d'arme, e poi fui cordigliero,
credendomi, sì cinto, fare ammenda;
e certo il creder mio venìa intero,
se non fosse il gran prete, a cui mal prenda!,
che mi rimise ne le prime colpe;
e come e quare, voglio che m'intenda.
Mentre ch'io forma fui d'ossa e di polpe
che la madre mi diè, l'opere mie
non furon leonine, ma di volpe.
Li accorgimenti e le coperte vie
io seppi tutte, e sì menai lor arte,
ch'al fine de la terra il suono uscie.
Quando mi vidi giunto in quella parte
di mia etade ove ciascun dovrebbe
calar le vele e raccoglier le sarte,
ciò che pria mi piacea, allor m'increbbe,
e pentuto e confesso mi rendei;
ahi miser lasso! e giovato sarebbe.
Lo principe d'i novi Farisei,
avendo guerra presso a Laterano,
e non con Saracin né con Giudei,
ché ciascun suo nimico era cristiano,
e nessun era stato a vincer Acri
né mercatante in terra di Soldano;
né sommo officio né ordini sacri
guardò in sé, né in me quel capestro
che solea fare i suoi cinti più macri.
Ma come Costantin chiese Silvestro
d'entro Siratti a guerir de la lebbre;
così mi chiese questi per maestro
a guerir de la sua superba febbre:
domandommi consiglio, e io tacetti
perché le sue parole parver ebbre.
E' poi ridisse: "Tuo cuor non sospetti;
finor t'assolvo, e tu m'insegna fare
sì come Penestrino in terra getti.
Lo ciel poss'io serrare e diserrare,
come tu sai; però son due le chiavi
che 'l mio antecessor non ebbe care".
Allor mi pinser li argomenti gravi
là 've 'l tacer mi fu avviso 'l peggio,
e dissi: "Padre, da che tu mi lavi
di quel peccato ov'io mo cader deggio,
lunga promessa con l'attender corto
ti farà triunfar ne l'alto seggio".
Francesco venne poi com'io fu' morto,
per me; ma un d'i neri cherubini
li disse: "Non portar: non mi far torto.
Venir se ne dee giù tra ' miei meschini
perché diede 'l consiglio frodolente,
dal quale in qua stato li sono a' crini;
ch'assolver non si può chi non si pente,
né pentere e volere insieme puossi
per la contradizion che nol consente".
Oh me dolente! come mi riscossi
quando mi prese dicendomi: "Forse
tu non pensavi ch'io loico fossi!".
A Minòs mi portò; e quelli attorse
otto volte la coda al dosso duro;
e poi che per gran rabbia la si morse,
disse: "Questi è d'i rei del foco furo";
per ch'io là dove vedi son perduto,
e sì vestito, andando, mi rancuro».
Quand'elli ebbe 'l suo dir così compiuto,
la fiamma dolorando si partio,
torcendo e dibattendo 'l corno aguto.
Noi passamm'oltre, e io e 'l duca mio,
su per lo scoglio infino in su l'altr'arco
che cuopre 'l fosso in che si paga il fio
a quei che scommettendo acquistan carco.
Trang trong tổng số 1 trang (3 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi demmuadong ngày 03/11/2006 20:18
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Vanachi ngày 04/11/2006 16:07
Tầng địa ngục thứ VIII. Vẫn ngục thứ tám: Bọn cố vấn gian giảo. Guido Montefentero và vai trò của Bonifasio VIII.
Ngọn lửa cháy thẳng và yên tĩnh,
Không nói gì nữa và đã rời xa chúng tôi,
Với sự chấp nhận của nhà thơ hiền hậu.
Sau đó một ngọn lửa khác tiến đến,
Khiến chúng tôi quay mắt về đỉnh của nó,
Theo âm thanh không rõ phát ra từ đâu.
Con bò đảo Sisilia rống lên trước hết,
Mà cũng là hợp lý, đó là tiếng kêu than,
Của chính kẻ, với cái giũa của mình, đã tạo ra nó.
Nó rống như tiếng thét của kẻ bị nhục hình,
Thật đến mức như chính nó bị nỗi đau xâu xé,
Mặc dầu nó được làm bằng đồng thau!
Ở đây cũng vậy, vì không có lối ra,
Những lời sầu thảm từ trong đám lửa,
Được thể hiện bằng ngôn ngữ của lửa.
Nhưng từ khi chúng tìm được lối đi,
Lên đỉnh ngọn lửa và được ban sự rung động,
Tiếng nói phát ra chỗ chúng đi qua.
Chúng tôi nghe được: - "Hỡi người mà tiếng nói của tôi hướng tới.
Cái người hồi nãy nói tiếng Lombardia,
Bây giờ, hãy đi đi, ta không phiền ngươi nữa".
- "Có lẽ vì tôi đến quá muộn,
Nhưng hãy vui lòng nán lại trò chuyện cùng tôi".
- "Tôi bằng lòng, anh thấy đấy, tuy rằng tôi đang cháy.
Nếu ngươi mới rơi vào thế giới mù tối này,
Từ vùng đất la tinh êm dịu,
Tôi đã mang đến đây cả lỗi lầm.
Xin cho biết Romagna đang hoà bình hay chiến tranh?
Vì tôi đến từ các núi non nơi đó,
Giữa Ocbino và ngọn đồi từ đó phát tích sông Tevere,"
Nghiêng người về phía đáy hồ, tôi lắng nghe chăm chú,
Khi vị chúa tể đụng vào sườn tôi,
Và bảo: - "Con nói đi, anh này là người La Tinh".
Và tôi, đã sẵn câu trả lời,
Không chút chậm trễ, tôi liền nói:
"Hỡi âm hồn đang ẩn náu dưới kia.
Romagna của ngươi, nay cũng như trước,
Chưa bao giờ không có chiến tranh, trong tâm can bọn bạo chúa,
Nhưng chiến tranh thực sự thì không có để thông báo.
Ravenna vẫn thế từ nhiều năm nay,
Con đại bàng Polenta ấp ủ nó khá tốt,
Với đôi cánh của nó, chở che cho cả Servina.
Vùng đất xưa kia đã hứng chịu nhiều thử thách,
Và đã từng làm đổ máu quân Pháp,
Vẫn sống yên bình dưới các vuốt xanh.
Con chó ngao già Verutchio và con của nó,
Đã cho Montagna một vố đau,
Như thường lệ, đã cấu xé ở đó con mồi của chúng.
Các thành phố Lamone và Xanteno,
Thuộc quyền cai trị của con sư tử nhỏ nằm trong ổ trắng,
Cứ hè sang đông lại thay phe phái.
Và thành phố nằm bên sông Savio,
Giữa đồng bằng và núi non,
Vần sống giữa tự do và chuyên chế.
Bây giờ hãy nói ngươi là ai, tôi cầu xin người đấy,
Đừng quá khe khắt với chúng tôi hơn những kẻ khác,
Và để cho tên tuổi ngươi lưu lại lâu dài trên mặt đất."
Sau một lát gầm gừ theo cách của nó,
Ngọn lửa lắc lư bên này, bên kia,
Rồi cất tiếng thì thào:
"Nếu ta tin rằng câu trả lời của ta,
Tới một người sẽ được trở về nơi trần thế,
Thì ngọn lửa này sẽ ngừng lại và không lay động nữa.
Nhưng nếu điều mọi người nói là đúng,
Chẳng bao giờ có ai, mà từ vực thẳm này, mà còn sống trở về,
Ta sẽ trả lời ngươi mà chẳng sợ bị ô danh!
Ta là quân nhân, rồi là thầy tu,
Ta tin có thể chuộc lại lỗi lầm đã mắc,
Và tất nhiên niềm tin của ta được thực hiện.
Nếu không có một đại giáo chủ - cầu cho ông ta gặp đại hoạ,
Lại kéo ta trở lại những tội lỗi ban đầu,
Thế nào, và tại sao ta muốn ngươi nghe hết.
Khi ta còn thể xác bằng xương bằng thịt,
Do mẹ ta ban cho thì các hành vi của ta,
Chẳng phải của sư tử mà là của một con cáo.
Mọi mưu mẹo và lối đi khuất tất,
Ta biết tuốt và nâng thành nghệ thuật,
Danh tiếng ta vang đến tận cùng trái đất.
Khi ta tự thấy mình đã đến lúc,
Của cuộc đời mà mỗi chúng ta,
Nên thu buồm và cuộn lại các dây thuyền.
Những gì tới đó đã khiến ta thích thú, lại đè nặng lên ta.
Ăn năn và hối hận ta đi làm thầy tu,
Ôi! Điều đó tốt cho ta biết bao!
Bấy giờ ông hoàng của những người Farisei mới,
Mở cuộc chiến tranh gần Laterano,
Không phải chống người Sarasin cũng chẳng chống người Do thái.
Vì tất cả kẻ thù của ông đều là người Cơ đốc giáo,
Vì đâu có ai đã chiến thắng ở Arcri,
Hay làm cò đất ở Sondovan!
Ông chẳng kể gì tới chức vụ tối cao và sứ mệnh thiêng liêng,
Đối với ta ông cũng chẳng kể gì,
Cả sợi dây của dòng tu đã làm cho người đeo nó gầy đi.
Giống như hoàng đế Cottantin cho tìm Giáo hoàng Silvettero,
Trên đỉnh núi Siratti để chữa bệnh hủi cho mình,
Con người ấy yêu cầu ta làm thầy thuốc.
Để chữa cho ông ta khỏi cơn sốt kiêu ngạo,
Ông hỏi ta lời khuyên và ta im lặng,
Bởi với ta, lời của ông như của một anh say.
Ông ta nói: - Từ trong tim, con đừng sợ,
Ta xá tội trước cho con, để bảo cho ta biết,
Làm thế nào để đè bẹp thành Pennettorino?
Ta có thể mở và đóng cửa nhà trời,
Như con biết, có đến hai chìa khoá,
Mà người tiền nhiệm của ta đã không dám giữ."
Những lời lẽ nghiêm trọng ấy khiến ta nghĩ rằng:
Nếu cứ im lặng mãi sẽ là điều tệ hại nhất,
Và ta đã nói: - "Trình cha, nếu Người xá cho con.
Mọi tội lỗi mà con đã mắc…
Cha cứ hứa nhiều mà nên thực hiện ít,
Thì người sẽ chiến thắng trên ngôi vị tối cao.
Về sau, Thánh Francesco có đến tìm ta,
Khi ta đã chết, nhưng một trong những hắc thần,
Đã thưa với Thánh: - "Xin chớ mang nó đi, chớ gây cho nó điều hại nữa,
Nó phải nhập bọn với các nô lệ của thần,
Vì đã dâng những lời khuyên phản bội,
Từ lúc đó, thần đã túm tóc nó rồi!"
Vì không hối hận thì không được xá tội,
Dục vọng và hối hận không thể cùng đi,
Mâu thuẫn đó mãi mãi không thể dung hoà.
Ôi, khốn nạn thân ta, ta đã tỉnh ngộ,
Khi vị thần đó túm lấy ta vào bảo:
Có thể ngươi không nghĩ ta là nhà logic học.
Rồi dong ta đến trước quỷ Minot,
Quỷ này quấn đuôi tám vòng quanh tấm lưng rắn chắc,
Giận giữ cắn đuôi và nói:
"Những tên này phải để lửa tha đi,
Và ngươi thấy đấy, ta đang ở đây để bị hành tội,
Ăn vận như thế này, ta vừa đi vừa oán hận."
Khi đã kết thúc câu chuyện đó,
Ngọn lửa rời xa dần với vẻ cực kỳ đau đớn,
Vừa đi vừa lay động đỉnh lửa nhọn.
Thầy hướng đạo và tôi lại đi tiếp,
Trên mỏm đá đến đỉnh cầu khác,
Bắc qua cái hô, nơi đang phải trả nợ,
Những tên phạm tội gieo rắc sự bất hoà.
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi demmuadong ngày 03/11/2006 20:24
By this time the flame stood straight and still
With no more words and by now took its leave
With the permission of the gentle poet
When another, coming right behind it,
5 Forced us to turn our eyes toward its tip
Because of the scrambled sound it sputtered out.
As the Sicilian bull — that bellowed first
With cries of the man (it served him right!)
Who with his file had tuned the beast for torture —
10 Would bellow so loudly with its victim’s voice
Within it that, though the whole was brass
The thing seemed penetrated by the pain:
So, without a way out or through the soul
Burning inside the flame, the words of woe
15 Then became the language of the fire.
But after the voices found their own way up
Through the tip, giving it the tremble which
The tongue had given to the fiery passage,
We heard the flame: "O you to whom I turn
20 My voice and who, speaking in Lombard, said,
‘Now you may leave, I ask no more of you,’
"Although, perhaps, I come a little late,
Take the trouble to stop and speak to me:
See, it shan't trouble me, and I am burning.
25 "If you just now fell down to this blind world
Out of that sweet country of Italy
From which I carry all my guilt, tell me,
"Do the Romagnoles have peace or war?
For I came from the mountains between Urbino
30 And the range where the Tiber fountains forth."
I still leaned out, bent and listening,
When my guide nudged me on my side and said,
"You talk to him: this one is Italian."
And I, already eager to respond,
35 Began to speak up without hesitation:
"O soul, hidden below there in that fire,
"Your Romagna is not now and never was
Free of war in the hearts of her tyrants,
But no war was waging when I left her.
40 "Ravenna, now many years, remains the same:
The eagle of Polenta broods over her
And also covers Cervia with his wings.
"Forlì, the city which once withstood the siege
And reduced the French to a bloody rubble,
45 Finds herself again beneath green talons.
"Both mastiffs, old and young, from Verrucchio,
Who kept such a poor watchout for Montagna,
Sink their teeth where they usually do.
"The cities on Lamone and Santerno
50 Are ruled by the lion-cub on the white lair
Who summer to winter shifts from side to side.
"Cesena, whose shore the Savio bathes,
Just as it lies between the plain and mountain,
Lives in-between tyranny and freedom.
55 "Now I beg you to tell us who you are:
Don’t be more stubborn than I’ve been with you
If in the world you’d like your name to last."
After the flame had roared on for some time
In its unique way, the pointed tip swayed
60 Back and forth and then released this breath:
"If I thought that my answer was to someone
Who might one day return up to the world,
This flame would never cease its flickering.
"However, since no one ever turned back, alive,
65 From this abyss — should what I hear be true —
Undaunted by infamy, I answer you.
"I was a man of arms and then a friar,
Thinking to atone, girt with the cincture,
And surely my thought would have proven right
70 "Had not that high priest (evil overtake him!)
Caused me to backslide into earlier crimes:
And how and why, I would you heard from me.
"While I was still bound by the bones and flesh
My mother gave me, the things I accomplished
75 Were not those of the lion but the fox.
"Its wiles and covert ways, I knew them all,
And I conducted their art so cunningly
My repute resounded to the ends of earth.
"But when I saw that I had reached the point
80 In my life when each man takes on the duty
To lower the sails and pull in the tackle,
"Things that once brought pleasure now gave pain.
Repentant and confessed, I joined the friars:
What a pity! And it would have worked!
85 "The crowned prince of the new Pharisees —
Going to war close to the Lateran
And not against the Saracens or Jews
"(Since every enemy of his was Christian
And not one of them had gone to conquer Acre
90 Or been a trader in the Sultan’s country) —
"Ignored the high office and holy orders
Belonging to him and ignored the cincture
Which once made men — like me — who wore it leaner:
"But just as Constantine sought out Sylvester
95 On Mount Soracte to heal his leprosy,
So he sought me to act as his physician
"To help heal him of the fever of his pride.
He asked me for my counsel — I kept quiet
Because his words seemed from a drunken stupor.
100 "Then he said, ‘Your heart need not mistrust:
I absolve you in advance and you instruct me
How to knock Penestrino to the ground.
" ‘I have the power to lock and unlock heaven,
You know that, because I keep the two keys
105 For which my predecessor took no care.’
"His weighty arguments so pressured me then
That silence seemed the worse course, and I said,
‘Father, since you cleanse me of that sin
" ‘Into which I now must fall — remember:
110 An ample promise with a small repayment
Shall bring you triumph on the lofty throne.’
"Francis — the moment that I died — came then
For me, but one of the black cherubim
Called to him, ‘Don’t take him! don’t cheat me!
115 " ‘He must come down to join my hirelings
Because he offered counsel full of fraud,
And ever since I’ve been after his scalp!
" ‘For you can’t pardon one who won’t repent,
And one cannot repent what one wills also:
120 The contradiction cannot be allowed.’
"O miserable me! how shaken I was
When he grabbed hold of me and cried, ‘Perhaps
You didn’t realize I was a logician!’
"He carried me off to Minos who twisted
125 His tail eight times around his hardened back,
Then bit it in gigantic rage and blared,
" ‘This is a sinner for the fire of thieves!’
So I am lost here where you see me go
Walking in this robe and in my rancor."
130 When he had finished speaking in this fashion,
The lamenting flame went away in sorrow,
Turning and tossing its sharp-pointed horn.
We traveled on ahead, my guide and I,
Along the ridge as far as the next bridgeway
135 Arching the ditch where they must pay the price
Who earned such loads by sowing constant discord
Gửi bởi nguyenvanthiet ngày 27/05/2007 05:44
KHÚC XXVII
Tầng Địa ngục thứ tám, ngục thứ tám (kết thúc)
Ngọn lửa kia cháy thẳng và yên tĩnh
Không nói gì, đã rời xa chúng tôi
Sau khi nhà thơ vui lòng chấp thuận.
4 Sau đó một ngọn lửa khác tiến vào
Khiến chúng tôi quay mắt về phía nó
Theo âm thanh không rõ phát từ đâu.
7 Con bò Xixin rống trước tất cả
Cũng hợp lẽ, đó là tiếng kêu than
Của chính cái kẻ đã tạo ra nó.
10 Nó rống như tiếng thét kẻ nhục hình
Thật như bị chính nỗi đau xâu xé
Mặc dù nó là con bò bằng đồng.
13 Ở đây không có lối ra như thế
Từ trong đám lửa những lời thảm sầu
Được thể hiện bằng ngôn từ của lửa.
16 Nhưng từ khi chúng tìm được lối ra
Lên đỉnh lửa, được ban sự rung động
Tiếng nói phát ra chỗ chúng đi qua.
19 Chúng tôi nghe: “Lời của tôi hướng tới
Người hồi nãy nói tiếng Lômbácđô
Đã nói: “Đi đi, không phiền ngươi nữa!”
22 Có lẽ vì tôi đến quá muộn màng
Nhưng hãy vui lòng cùng tôi trò chuyện
Tôi dù đang cháy, đâu vội với anh.
25 Nếu anh mới vào cái nơi tăm tối
Giã từ vùng đất Latinh dịu êm
Đến nơi mà tôi khổ vì tội lỗi.
28 Giờ Rômanha hòa bình hay chiến tranh?
Giữa Oócbinô và núi, nơi phát tích
Sông Têvêrê, với tôi là quê hương”.
31 Tôi nghiêng người và lắng nghe chăm chú
Khi người dẫn đường đụng vào bên sườn
“Con trả lời người Latinh” – thầy bảo.
34 Câu trả lời của tôi đã sẵn sàng
Và không hề chậm trễ tôi liền nói:
“Hỡi âm hồn ẩn náu chốn mịt mùng
37 Rômanha của anh, nay vẫn thế
Bọn bạo chúa luôn luôn có chiến tranh
Nhưng chiến tranh thực sự thì không có.
40 Ravena vẫn như thế từ xưa
Được con đại bàng Pôlenta ấp ủ
Nó chở che cho cả Xécvina.
43 Vùng đất xưa hứng chịu nhiều thử thách
Sống yên bình dưới những vuốt màu xanh
Nơi từng làm đổ máu bao quân Pháp.
46 Con chó ngao Vêrúckiô và đứa con
Đã từng làm cho Môngtanha đau đớn
Vẫn cấu xé con mồi như lệ thường.
49 Con sư tử nhỏ nằm trong ổ trắng
Cai trị Lamônê và Xantécnô
Cứ hè sang đông lại thay phe đảng.
52 Và thành phố nằm bên sông Xaviô
Giữa đồng bằng và núi non như vậy
Vẫn sống giữa chuyên chế và tự do.
55 Anh là ai, tôi cầu xin anh đấy
Tôi đã vui lòng nói chuyện cùng anh
Để tên tuổi anh trên đời lưu lại”.
58 Và ngọn lửa hơi nghiêng về bên phải
Theo cách của mình, cái vẻ tròng trành
Rồi sau đó mới cất ra lời nói.
61 “Giá tôi biết rằng câu chuyện của mình
Nghe thấy được người còn quay trở lại
Thì ngọn lửa của tôi đã không rung.
64 Nhưng bởi vì không còn đường trở lại
Tôi chưa từng nghe chuyện ấy bao giờ
Nên tôi trả lời, xấu hổ chi mà ngại.
67 Tôi đổi kiếm lấy áo khoác thầy tu
Tin có thể chuộc lỗi lầm mắc phải
Niềm tin đã thành hiện thực, nếu như
70 Không kéo tôi quay trở về tội lỗi
Một đại giáo chủ (cầu họa hắn ta!)
Chuyện đã xảy ra – tôi xin kể lại.
73 Xương thịt mẹ cho khi là con người
Thì là sư tử chứ đâu phải cáo
Trong mọi ứng xử, hành vi của tôi.
76 Mọi mưu mẹo và lối đi khuất tất
Tôi biết hết, và nghệ thuật nâng thành
Danh tiếng tôi vang tận cùng trái đất.
79 Khi tôi hiểu rằng đã đạt đến phần
Của cuộc đời, thì con người sáng suốt
Cần thu buồm và cuộn các dây thuyền.
82 Những gì quyến rũ là tôi đoạn tuyệt
Và hối hận, tôi đi làm thầy tu
Khổ thân tôi! Giá được như mong ước.
85 Ông Hoàng của người Pharixây mới
Mở cuộc chiến tranh gần Latêranô
Không chống người Xarasin hay Do Thái.
88 Vì cuộc chiến chống những người Cơ đốc
Vì đâu có ai chiến thắng ở Acờri
Hay ở Xôđanô đi làm cò đất.
91 Ông chẳng kể gì chức vụ tối cao
Cả sứ mệnh thiêng liêng đều khinh tất
Người gầy vì đeo sợi dây dòng tu.
94 Cũng giống như Hoàng đế Cốttantin
Gọi Giáo hoàng Xinvéttờrô chữa bệnh
Còn người ấy gọi tôi chỉ một mình.
97 Để chữa ông ta khỏi cơn kiêu ngạo
Ông hỏi lời khuyên và tôi lặng im
Lời của ông như lời anh say vậy.
100 Ông ta nói: “Con đừng sợ gì ta
Ta xá tội để nói cho ta biết
Cần làm gì để chiếm Pênéttờrinô?
103 Cửa nhà trời ta có thể đóng, mở
Con đã biết, khoá ta có hai chìa
Mà người tiền nhiệm đã không dám giữ”.
106 Những lời nghiêm trọng khiến tôi nghĩ rằng
Nếu im lặng là điều tệ hại nhất
Và tôi nói: “Nếu cha xá cho con
109 Tội lỗi, vì cha mà con đã mắc
Hãy để cho lời hứa hẹn nhiều hơn
Công việc, và trên ngai vàng cao nhất”.
112 Khi tôi chết Phờrăngsétcô đến tìm
Nhưng một hắc thần đã thưa với Thánh:
“Chớ động đến, cho nó được yên thân
115 Nó nhập hội với nô lệ của thần
Nó đã dâng những lời khuyên phản bội
Tóc của nó đã nằm trong tay thần.
118 Vì không hối hận không được xá tội
Hối hận xong lại còn muốn lỗi lầm
Không thể nào trong trò này có lỗi”.
121 Tôi đã tỉnh ngộ, khốn nạn tấm thân
Khi vị thần túm lấy tôi và bảo:
“Không nghĩ ta – nhà lô-gíc học chăng?”
124 Rồi dong tôi đến trước quỷ Minốt
Quỷ này quấn đuôi tám vòng quanh lưng
Rồi vừa giận dữ cắn đuôi, vừa nói:
127 “Những tên này phải để lửa tha ngay!”.
Và anh thấy tôi ở nơi hành tội
Bước đi đau thương, ăn vận thế này”.
130 Và sau khi đã kết thúc câu chuyện
Ngọn lửa rời xa với vẻ đớn đau
Vừa đi vừa lay động đỉnh lửa nhọn.
133 Lại bước tiếp, thầy hướng đạo và tôi
Đi trên mỏm đá đến vòm cầu khác
Bắc qua hố, nơi phải trả nợ đời
136 Của những kẻ bất hoà từng gieo rắc.